Jungkook thức dậy, không thấy hắn, tất nhiên là như vậy rồi. Cậu nhìn lên trần nhà trắng xoá, một khoảng không cô độc tồn tại trong đôi mắt đã sưng húp vì ngày nào cũng rơi ra thứ nước mặn xót lòng người. Hai bàn tay cậu đưa lên không trung, cậu tự nhìn một phần của cơ thể mình và rồi chán ghét nó, mỗi ngày đều như thế, cứ thức dậy là cậu lại phải nhìn cái cơ thể đáng ghét này.
Cậu vệ sinh cá nhân xong, chưa vội đi ăn mà đứng trước tấm gương lớn để nhìn toàn bộ vẻ ngoài của bản thân, cậu chán ghét nó cực kì, cậu kinh tởm nó vô cùng. Dù vậy nhưng Jungkook vẫn không tạo ra vết xước nào cả, vì cậu nghĩ đây không phải của cậu, là do mẹ cậu ban cho nên phải giữ gìn, thế mà mong muốn lớn nhất trong cậu lại chính là cầm dao và đâm thật nhiều nhát vào cả thân thể này, kết liễu nó một cách đau đớn nhất, vì cậu ghét nó, vì nó dơ bẩn, nó nhiều thủ đoạn, nó là thứ đồng tính luyến ái và hơn hết là nó đáng chết. Ai cũng nói thế, nên cậu cũng sẽ xem điều đó là thật.
Jungkook bước xuống nhà ăn, cậu vớ đại thứ gì đó rồi nấu qua loa một thứ có thể cho vào miệng. Từ lúc bị ép tới mức nghỉ làm thì đây chính là con người và cuộc sống mới của cậu, tự nấu, tự ăn, tự khóc, tự nín, tự ngủ, tự thức mà không cần ai ở bên nữa. Lúc trước thì còn cần nhìn thấy hắn để có một ngày vui vẻ hơn, bây giờ thì không, bởi lẽ cậu biết mình không xứng đáng chạm tới đám mây cao đến thế, vì bản thân cũng chỉ là một cây cỏ dại xấu xí và sẽ tàn phai theo năm tháng.
Theo như chuỗi ngày nhàm chán của mình, Jungkook sau khi nuốt hết số thức ăn đó thì lại ngồi trên sô pha, cái sô pha này đã đồng hành cùng cậu rất lâu, cậu thường ngồi khóc ở đây, thi thoảng thì ở trong phòng và bất cứ đâu cậu cảm thấy tâm trạng không tốt.
Chán thật, không có việc gì làm, cũng không có lí do để sống tiếp, vậy mà cậu cũng vẫn thở nổi đến hôm nay, cậu tự cảm thấy bản thân mình quá thần kì vì vẫn trơ mặt ra sống trong cái cuộc đời khốn kiếp này. Điện thoại cũng vứt xó và chỉ cầm lên khi hắn gọi mặc dù rất hiếm khi, không cần thấy những lời rủa thậm tệ của bọn người kia nữa, nhưng thư thì vẫn chất đống ngoài thùng, cậu không muốn đối mặt với những lời đó chút nào, vì mọi thứ đã quá đủ rồi.
Có lẽ hôm nay cậu sẽ ra ngoài một chút, có ai nhận ra thì xem như mù điếc thôi, ở trong nhà mãi thì sống để làm gì?
Jungkook khoác trên mình một cái quần rộng, áo cũng rộng, thêm một cái áo giữ ấm và rồi choàng một cái khăn lên cổ để giữ mình không chết cống ngoài kia. Jungkook bước ra ngoài cùng với đôi giày khá ấm áp, vì cậu ghét để chân mình bị lạnh.
Cậu quyết định sẽ đến cửa hàng tiện lợi, ăn một chút đồ ngon để có cảm giác như trước đây, cái cảm giác lạc quan và thích đồ ngọt.
Trên đường đi, cậu gặp rất nhiều trẻ con, chúng mải mê ném tuyết và dựng cả người tuyết nữa, cậu cũng muốn như chúng, không có cảm giác bị ghét bỏ hoặc ít nhất là hiếm khi có cảm giác bị ghét bỏ.
Cây cối quanh cậu không còn một chiếc lá nào, tất cả đều phủ trên thân mình một lớp tuyết trắng xoá, nhìn trắng thế thôi nhưng chúng thực chất rất bẩn, chắc chỉ bẩn thua những thứ mà người ta gán lên cậu thôi. Cậu đi thật nhanh, không mấy luyến tiếc gì với khung cảnh xung quanh như trước kia nữa, vì đột nhiên cậu chỉ muốn về nhà rồi khóc, nhưng đi sắp đến rồi mà lại chạy về thì uổng công quá.


