No Pheromone | Jeonglee | Long-Fiction – Tình địch. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 3 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

No Pheromone | Jeonglee | Long-Fiction - Tình địch.

Khuya lắm rồi mà Jihoon vẫn chưa ngủ được.

Người hắn muốn chiếm hữu đang nằm ngay bên cạnh, bảo không có ý gì là nói dối, không thể nào. Sanghyeok đã say giấc nồng, dù hắn làm gì, cậu cũng sẽ không nhận ra.

Ý đồ đen tối dần manh nha bén rễ trong lòng, Jihoon vươn tay dưới chăn đặt hờ trên người Sanghyeok, hắn không chạm vào nơi nào khác, chỉ đặt nhẹ trên tay Sanghyeok thôi.

Sanghyeok đã không còn lạnh như trước, nhưng nhiệt độ bàn tay cậu vẫn thấp hơn hắn nhiều, chưa kịp ấm lại. Jihoon ủ ấm bàn tay Sanghyeok, sau đó buông ra, cố ép mình nhắm mắt.

Thường ngày họ sáu giờ dậy, khoảng năm rưỡi, có ai đó vùi vào ngực khiến Jihoon choàng tỉnh. Sanghyeok đã giữ tư thế dựa sát tường cả đêm, bấy giờ không chịu được nữa, bất giác nhích sang nguồn nhiệt bên cạnh mình.

Có lẽ vì thân nhiệt của hắn quá thoải mái, Sanghyeok cúi đầu dụi nhẹ, tìm kiếm vị trí thích hợp, sau đó vươn tay ôm lấy chiếc gối biết tỏa hơi ấm này.

Jihoon biết, dựa theo đồng hồ sinh học của Sanghyeok, sáu giờ thức dậy thì cậu sẽ không mở mắt vào năm giờ năm chín phút. Thế nên Sanghyeok đã thực hiện hành động này trong vô thức. Jihoon không dám thở mạnh, hắn căng chặt người, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang gần ngay trước mắt.

Lông mi Sanghyeok rất dài, từng sợi đều như đang gãi nhẹ lên tim hắn, ngưa ngứa.

Jihoon liếm môi, cuối cùng vẫn không nén được vươn tay ôm lại cậu. Jihoon mong sao thời gian dừng lại ngay tại khoảnh khắc này, để hắn và Sanghyeok có thể ôm nhau chìm vào mộng đẹp.

Nhưng trên người Sanghyeok vẫn thiếu cái gì đó, lẽ ra người cậu phải có dấu hôn của hắn, từ phần gáy trắng nõn xuống dần, tràn vào nơi bị áo che đi, tất cả đều phải là những dấu vết xấu hổ thuộc về hắn. Trên người Sanghyeok cũng sẽ vương mùi pheromone của hắn, pheromone đó bám cả ngày không mất, dù Omega hay Alpha chỉ cần ngửi thấy mùi trên người Sanghyeok, đều sẽ biết quan hệ giữa họ.

Buổi sáng vốn là lúc dễ xúc động, Jihoon ảo tưởng như thế, tất nhiên chẳng tài nào kiểm soát được phản ứng xấu hổ của mình.

Jihoon cố ép mình nằm im, chỉ lẳng lặng nhìn mặt Sanghyeok. Không biết đã nhìn bao lâu, có lẽ ánh mắt của con người cũng mang năng lượng, thế nên dù chưa đến giờ thức giấc, Sanghyeok vẫn nhíu mày, hàng mi rung rung, có vẻ sắp tỉnh lại.

Jihoon tức tốc rụt cánh tay đang ôm Sanghyeok về, nhắm mắt giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Sanghyeok ngủ rất ngon, thức dậy cảm thấy mình như đang nằm trên thiên đường vậy, chỉ muốn nằm mãi thôi, không rời giường sớm nữa.

Thoải mái quá, chăn nệm mịn màng mềm mại, nhất là nguồn nhiệt ấm áp giống y như nhiệt độ cơ thể người…

Nguồn nhiệt?

Không đúng, sao chỗ này lại có nguồn nhiệt, bởi vì cậu ngủ một lúc chẳng biết thế nào đã nhích vào giữa, tựa hẳn lên người Jihoon!

Sanghyeok tỉnh táo hẳn, bấy giờ cánh tay cậu đang đặt trên eo Jihoon, ôm chặt Jihoon như gối ôm của mình. Do cách nhau quá gần, cậu còn cảm nhận rõ từng nhịp thở trên lồng ngực Jihoon, và phản ứng sinh lý tự nhiên nào đó.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.