Khi xếp chồng lên nhau, lòng bàn tay của Tiêu Chiến vô tình lướt qua hạt đậu.
Hạt đạu lướt qua lòng bàn tay anh rồi sượt qua cổ tay, cảm giác như những hạt nhỏ li ti tê dại thấm vào da của Tiêu Chiến.
Tiếng \”ưm\” đó của Vương Nhất Bác truyền từ đầu lưỡi cậu đến trong miệng anh.
Cảm giác tê dại là cộng hưởng, khi ngấm vào da anh lan tỏa từ phía trước người cậu ra khắp cơ thể.
Nụ hôn càng sâu hơn, cậu siết chặt chiếc áo tắm trên vai anh. Giữa môi và lưỡi là nhiệt độ mạnh mẽ từ đầu lưỡi anh, hơi thở lạnh lẽo nặng nề của anh cũng bị cậu hít toàn bộ vào.
Cậu không biết lấy hơi, không quay mặt đi, không tránh đôi môi anh mà tìm một khe hở để hít thở.
Tiêu Chiến không vội vàng hôn cậu để cậu tựa vào cánh tay anh, anh cúi đầu, má anh chạm vào má cậu.
Tiêu Chiến hôn lên má, môi di chuyển xuống từng tấc một, hôn nhẹ lên cần cổ và tinh tế của cậu.
Môi của anh nóng bỏng, hôn từng cái một chậm rãi, từ tốn rơi xuống cổ cậu, những nụ hôn chậm rãi khiến người ta khó chịu nhất, cậu vô thức đẩy vai anh.
Tiêu Chiến để mặc cho cậu đẩy, giống như đang dỗ dành cậu, nụ hôn từ cổ lại quay trở về đôi môi cậu, anh ngậm lấy môi cậu hôn nhẹ.
Mãi cho đến khi anh đã cho cậu đủ thời gian chuẩn bị tâm lý, ngón tay cái lướt dọc theo eo cậu rồi từ từ di chuyển xuống.
Theo bản năng Vương Nhất Bác dùng sức đẩy anh nhưng cũng không thật sự muốn đẩy. Tiêu Chiến nắm lấy tay đang đẩy anh của cậu, đan chặt mười ngón tay với nhau, đè xuống gối. Anh lại tiếp tục hôn cậu, khóa chặt đôi môi cậu.
Lần đầu tiên anh đọc cuốn sách chuyên ngành trong phòng trực của cậu chỉ đọc được vài dòng, vì quá khó hiểu nên đọc không hiểu.
Lần thứ hai xem cậu diễn thuyết, cho dù vẫn khó hiểu nhưng anh vẫn có rất nhiều kiên nhẫn.
Giây phút này anh kiên nhẫn hơn tất cả những lần trước đó.
Từ khó hiểu đến mượt mà.
Lòng bàn tay Tiêu Chiến giống như vừa được rửa dưới vòi nước, chưa kịp dùng khăn lau sạch, vẫn còn đầy những giọt nước long lanh.
Vương Nhất Bác muốn đẩy anh ra, nhưng một tay lại siết chặt cổ anh, ngậm lấy đôi môi anh.
Anh chìm sâu không phân biệt được nhiệt độ cơ thể của ai đang bao bọc lấy ai.
Trọng lượng và sức mạnh của anh là hai điều hoàn toàn khác biệt.
Vương Nhất Bác chịu đựng được cái trước, nhưng suýt nữa thì không thể chịu đựng nổi khoảnh khắc khi anh thâm nhập đến tận cùng.
Trên chiếc giường màu xám đậm, gần như giống hệt chiếc giường trong phòng trực của cậu, chăn đệm hỗn loạn, áo choàng tắm và đồ ngủ chất đống ở đầu giường. Ga giường không còn đẹp như trước chỉ còn một phần mười trước đó.
Căn phòng cũng trở nên tĩnh lặng cùng với đêm khuya.
Tiêu Chiến vò nát tờ giấy trong tay, không kịp mang thùng rác đến chỉ đành ném tạm vào tủ đầu giường. Ngón tay anh vẫn còn dính nhớp, vừa định đi lấy hộp giấy thì cậu đã dựa vào ôm anh.