Phùng Dã sau khi trở về tự nhốt mình trong phòng, suốt ngày Tết đều không ra khỏi phòng. Người Phùng gia thấy, cũng vì Phùng Dã như vậy đều lo lắng, họ cũng không biết tại sao hắn lại như vậy, đêm giao thừa đột ngột chạy đi rồi lại biến thành như vậy.
Phùng Dạng là anh trai, đương nhiên phải bận tâm. Liền cầm chìa khóa dự phòng, đẩy cửa phòng Phùng Dã. Anh đứng tựa vào cửa, nhìn Phùng Dã vùi mình trong chăn, bất đắc dĩ nói: \”Mày cũng già đầu rồi, lâu mới về nhà, còn làm cha mẹ lo lắng.\”
Dứt lời, qua một lúc lâu, người trong chăn khẽ giật, hắn xốc chăn ngồi dậy, lộ ra bộ dạng lôi thôi lếch thếch, hắn nhìn về phía Phùng Dạng mê mang hỏi: \”Anh, nếu anh làm tổn thương người mình yêu rất sâu, thì anh sẽ làm gì để cứu vãn?\”
Phùng Dạng đóng cửa, đến gần giường Phùng Dã, cũng không vội trả lời, ngược lại hỏi: \”Là loại tổn thương nào?\”
Phùng Dã chỉ vào ngực, nghiêm túc nói: \”Trong lòng.\”
Phùng Dạng cười cười, \”đầu tiên, anh mày sẽ không bao giờ làm những chuyện tổn thương người ta, tiếp theo, người mà mày nhắc đến, là Trương Phong Hòa?\”
Phùng Dã thần sắc cứng đờ, khó khăn gật đầu.
Phùng Dạng lộ ra biểu tình \”quả nhiên\” trên mặt. Đối với phạm vi giao tiếp Phùng Dã, Phùng Dạng không biết. Hai anh em kém nhau ba tuổi, rất ít hỏi thăm chuyện của đối phương, bởi vì là trưởng nam, nên Phùng Dạng so với Phùng Dã thành thục hơn nhiều. Cho nên về Trương Phong Hòa, Phùng Dạng cũng như cha mẹ anh đều chỉ nghe danh chưa bao giờ thấy người.
Những năm gần đây, người Phùng gia đã chấp nhận sự tồn tại của Trương Phong Hòa, cũng nhiều lần thúc giục dẫn Trương Phong Hòa về nhà ra mắt, Phùng Dã luôn viện cớ thoái thác. Lúc đầu Phùng Dạng thấy khó hiểu, sau dần anh nhìn ra manh mối, sợ là quan hệ giữa hai người họ, cũng không phải như Phùng mẫu nghĩ.
Bằng không nếu thật sự yêu người ấy, người trong nhà đều chấp nhận, tại sao cứ luôn chậm chạp dẫn về?
\”Hai người làm sao vậy?\” Thấy Phùng Dã lăn lộn như vậy, Phùng Dạng không khỏi tò mò, giữa hai người rốt cuộc có chuyện gì?
Phùng Dã trầm mặc một lúc, cuối cùng đem sự tình toàn bộ kể, nói cho Phùng Dạng nghe. Từ lần đầu tiên gặp Trương Phong Hòa, đến khi Trương Phong Hòa theo đuổi 7 năm, nhưng hắn vẫn không động tâm, thẳng đến khi người rời đi, mới nhận ra được tình cảm của mình, nhất nhất đều nói cho Phùng Dạng.
Phùng Dạng không nghĩ đến em trai mình khi đối mặt với tình cảm sẽ ngu như vậy.
Tuy rằng nói đàn ông có thể cùng tình và yêu tách ra, nhưng lại cùng người ta 7 năm lăn giường, còn tẩy não chính mình không yêu đối phương, lừa ai vậy? Nghĩ vậy Phùng Dạng càng đối với Trương Phong Hòa càng tò mò, cố chấp nhiều năm như vậy, đến bây giờ mới tuyệt vọng buông bỏ đoạn tình cảm trầm luân.
Kể xong, anh chỉ có thể gửi hai chữ cho Phùng Dã: \”Xứng đáng!\”
Phùng Dã cười khổ, hắn biết mình đáng đời, cũng biết mình tỉnh ngộ quá muộn, Trương Phong Hòa cũng sẽ không ở yên một chỗ đợi hắn. Nhưng hắn không cam tâm, rõ ràng đoạn tình cảm này nắm lại dễ như trở bàn tay, bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời đi, làm sao có thể cam lòng?


