Phượng Vân Phi đương nhiên khó có thể tin lời Tiêu Ngự. Một người là muội muội ruột thịt tuy uy nghiêm nhưng đặc biệt cất nhắc hắn, một người là thê tử lạnh lùng nhưng dịu dàng săn sóc, làm sao hắn tin được hai nữ nhân này lại hạ sát thủ với người từng là vợ và con trai ruột của mình?
Tiêu Ngự nói, \”Phượng lão gia, điều chúng ta muốn là ngươi chỉ cần ký vào giấy ly hôn. Năm xưa ngươi có ơn cứu mạng mẫu thân, mẫu thân bị vu oan, giam cầm mười mấy năm qua, coi như đã trả hết rồi. Nếu ngươi còn chút tình với mẫu thân thì hãy ký vào giấy ly hôn đi, triệt để cắt đứt tình phu thê. Nếu ngươi vẫn cố chấp Lô thị là chính thất, không đồng ý để mẫu thân dùng tư cách chính thất để ly hôn thì ngươi cũng thấy rồi đấy, không phải ngươi không đồng ý là có thể giấu được. Bây giờ ly hôn, mấy hôm nữa lời đồn sẽ lắng xuống, Lô thị vẫn là chính thất phu nhân của Phượng phủ. Nếu ngươi không ký sẽ gây bất lợi cho danh tiếng của Lô thị, Phượng lão gia, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.\”
Phượng Vân Phi trừng mắt với trưởng tử, \”Ngươi, ngươi đang uy hiếp ta sao?!\”
\”Còn không, ngươi không muốn bị uy hiếp thì lập tức đuổi Lô thị đi đi, đón mẫu thân ta vào, thừa nhận mẫu thân mới là Đại phu nhân danh chính ngôn thuận của Phượng phủ.\” Tiêu Ngự cười nhạo, \”Phượng Chiếu Ngọc sẽ xem ngươi như phụ thân, tôn kính phụng dưỡng. Từ nay về sau, ngươi phải làm một người chồng, người cha đúng mực, bảo vệ mẫu thân khỏi thủ đoạn của Phượng Vân Ninh, bảo vệ Phượng Chiếu Ngọc không bị khuất nhục, quang minh chính đại khôi phục thân phận Phượng đại thiếu gia. Ngươi có làm được không, phụ thân?\”
\”Ta, ta…\” Phượng Vân Phi cứng họng. Hắn quay lại nhìn Phương thị, trên mặt Phương thị toàn là buồn đau.
\”Phượng Vân Phi, tất cả đau khổ oan ức của Ngọc Nhi đều do ngươi bất tài. Hắn còn quá nhỏ, tại sao phải chịu đựng những thứ này? Ta đã chịu khổ mười mấy năm, ta không hiểu tại sao ngươi có thể yên tâm hưởng thụ những thứ do thủ đoạn xấu xa mang lại.\” Phương thị khàn cả giọng, đưa giấy ly hôn đến trước mặt Phượng Vân Phi, \”Ly hôn đi, Phượng Vân Phi. Ta không phạm ba tội bất hiếu, ngươi không thể hưu ta, nhưng có thể thả ta đi.\”
Phượng Vân Phi ngập ngừng, cuối cùng cũng nhận lấy tờ giấy mỏng tang.
Từng câu từng chữ đều dựa theo giọng điệu của hắn.
\”…Giải trừ gắn kết, lưu chi oán hờn.\” Phượng Vân Phi lẩm bẩm ghi nhớ.
Hà đại nương thấy Phượng Vân Phi biến sắc, cũng không cố bắt Bách Linh nữa, vội đến nói, \”Lão gia, ngươi không thể hồ đồ làm bừa! Năm xưa Phương thị đã bị giáng làm thiếp rồi phu nhân mới gả vào Phượng phủ. Nếu bây giờ ngươi viết giấy thả vợ thì vị trí của phu nhân nằm ở đâu?!\”
Phượng Vân Phi tất nhiên rất khó xử, lại thấy Phương thị và Tiêu Ngự nhìn mình khinh thường, lửa giận lại bùng lên, làm ngơ Hà đại nương.
\”Nơi này chưa đến lượt lão bà ngươi lên tiếng.\” Phượng Vân Phi thẹn quá hóa giận.
Hà đại nương lảo đảo, được mấy tiểu nha đầu đỡ lấy, còn muốn khuyên tiếp, lại thấy biểu hiện lúng túng của Phượng Vân Phi, biết hắn không chịu nổi ép buộc của Phương thị và Phượng Chiếu Ngọc nữa, lòng không ngừng kêu khổ. Bách Linh đã biến mất dạng trong đám đông, nàng cũng không cố bắt nữa, vội vàng vào phủ báo tin cho Lô thị.