\”Ta, phủ chúng ta có dẫn đại phu theo!\” Một quý phu nhân ra mặt lên tiếng, mặt trắng bệch phải để nha hoàn dìu, \”Nhưng mà đại phu này chỉ hay bắt mạch cho các tiểu thư, phu nhân trong phủ, y thuật không giỏi lắm, việc giải độc, chỉ e hắn lực bất tòng tâm…\”
\”Không sao, không sao, có đại phu là tốt rồi!\” Tiểu hòa thượng hô, \”Xin phu nhân cho đại phu của quý phủ theo tiểu tăng lên tiền điện, tất cả người trúng độc đã được dời đến tiền điện. Nếu còn đại phu nào khác, thỉnh cầu chư vị cho bọn họ đến tiền điện ngay!\”
Tất cả người trúng độc?
Tiêu Ngự căng thẳng, vậy là có rất nhiều người trúng độc? Không phải chỉ nhằm vào một người, mà là… có người hạ độc trong chùa?
Viện tử nhao nhao cả lên khiến lòng người rối loạn, tiểu hòa thượng dặn các nữ quyến đừng đi lung tung, cũng đừng ăn uống bất cứ thứ gì trong chùa rồi vội vàng đi mất.
Tiêu Ngự cất bước đuổi theo, Bách Linh vội kéo hắn, \”Tiểu thư đi theo làm gì?\”
Tiêu Ngự đột nhiên quay trở vào phòng, Bách Linh chưa kịp thở phào đã thấy tiểu thư nhà mình lấy mũ mạng đội lên, chạy véo ra ngoài khiến nàng không kịp trở tay.
Bách Linh tức tối giậm chân, chỉ còn nước chạy theo.
Bảo Châu và Phượng Chiếu Tình nhìn nhau. Phượng Chiếu Tình khẽ cười, Bảo Châu cúi đầu hành lễ, về chỗ Tam lão phu nhân.
Phượng Chiếu Tình nhìn bóng lưng Tiêu Ngự vội vàng bỏ đi, đỡ tay nha hoàn quay vào phòng.
Tuy mưu kế của các nàng chưa thành công nhưng sự kiện bất ngờ này còn tốt hơn nhiều.
Tiền điện chùa Bạch Mã không như hậu viện Phượng phủ, vị Đại tỷ này lại tự chạy ra, xuất đầu lộ diện tự làm mình xấu hổ, các nàng chẳng cần phí công, hắn sẽ không vươn lên được nữa.
Lại nói, gả hắn cho Kiều đại công tử tướng mạo tuấn tú, mặc dù vô tích sự nhưng cũng đủ khiến người ta ghen tỵ…
Lúc Tiêu Ngự và Bách Linh đến tiền điện, đại điện rộng rãi đồ sộ lúc này đầy ắp người, có hòa thượng, cũng có khách hành hương, rộn rạo như cái chợ thực phẩm.
Hòa thượng trong chùa vốn đang tu hành ở chỗ mình, bây giờ mười người nằm ngang nằm dọc, sắc mặt trắng xanh, còn có vài nam tử mặc y phục lộng lẫy, hắn là khách đến dâng hương.
Trên điện có một bức màn, phía sau có mấy nữ tử, mặt đầy đau đớn nằm trên đất.
Gương mặt sau lớp mạng của Tiêu Ngự hiện ra vẻ trầm trọng.
Có tất cả mười tám người nằm trên đất, mười tám người trúng độc.
Ba đại phu đi vòng quanh những người trúng độc, cúi xuống kiểm tra tình trạng từng người. Trong đại điện còn có mấy phụ nhân đang dìu một phu nhân khóc đến sắp bất tỉnh, giờ vẫn đang gào khan cả giọng, âm thanh đứt quãng chữ được chữ mất. Tiếng hét bén nhọn hồi nãy chắc là do người này phát ra.
\”Mai Nhi của ta! Hôm nay mẫu thân không nên dẫn con đến đây! Ta đã tạo nghiệt gì khiến con phải chịu đau đớn thế này! Đại phu, ta van cầu các người, cứu Mai Nhi của ta, cứu Mai Nhi của ta đi…\”