____
Sáng hôm sau, Faker đến công ty sớm hơn thường lệ. Cậu cố gắng không nghĩ về những gì đã xảy ra tối qua. Cố gắng không để ánh mắt Chovy, cái cách anh nhìn cậu, ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh đó trong đầu.
Cái cách mà Chovy nhìn cậu – như thể anh ta đang chiếm hữu cả không gian xung quanh cậu, như thể mọi thứ trên đời này đều không quan trọng bằng việc anh ta có quyền quyết định cậu làm gì, cảm thấy gì.
Khi Faker bước vào văn phòng, nhìn thấy Chovy đang đứng bên cửa sổ, ánh sáng xuyên qua tấm kính phản chiếu lên gương mặt anh, Faker cảm thấy trái tim mình có chút chao đảo. Đó là một cảm giác khác lạ – nó không phải sự sợ hãi, mà là một thứ gì đó cuốn hút và đầy thôi thúc.
Chovy không quay lại, nhưng Faker biết anh biết cậu đã đến. Một vài giây sau, giọng anh vang lên, lạnh lùng nhưng có chút gì đó không thể phủ nhận:
— \”Đến đây. Tôi cần em xem lại bản kế hoạch đó.\”
Faker gật đầu, bước đến bàn làm việc của Chovy. Cả hai im lặng làm việc trong vài phút, chỉ có tiếng lách cách của bàn phím và tiếng lật giấy.
Tình hình đang khá căng thẳng thì Chovy đột nhiên lên tiếng, giọng anh không còn lạnh lùng như trước nữa:
— \”Em không hỏi tôi về chuyện hôm qua sao?\”
Faker ngạc nhiên, không ngờ anh lại trực tiếp đề cập đến chuyện đó. Cậu chỉ hơi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Chovy:
— \”Chuyện gì cơ ạ?\”
Chovy không nói gì ngay lập tức. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Faker. Cái nhìn của anh như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của cậu.
— \”Về chiếc xe hôm qua. Em biết tôi không muốn thấy em tự mình đi về giữa trời mưa, đúng không?\”
Faker cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cậu vẫn đập mạnh. Lúc này, cậu chỉ muốn rời khỏi phòng càng nhanh càng tốt. Nhưng không, cậu biết Chovy đang chờ đợi một câu trả lời.
— \”Tôi… cảm ơn anh vì hôm qua.\”
Chovy không mỉm cười, nhưng ánh mắt anh dịu lại đôi chút.
— \”Cảm ơn là đủ rồi. Nhưng lần sau, đừng để tôi phải nói thêm lần nữa.\”
Faker không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc của mình. Cậu có cảm giác như mình đang bị mắc kẹt trong một cái lưới vô hình – dù muốn rút lui, nhưng lại không thể.
⸻
Ngày hôm sau, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Tuy nhiên, trong lòng Faker, cảm giác bất an không ngừng lớn lên. Chovy không còn giữ khoảng cách, mà sự quan tâm của anh đã vượt qua cả phạm vi công việc. Cậu bắt đầu nhận thấy những hành động của mình, những lời nói của Chovy có ý nghĩa đặc biệt mà trước kia cậu không để ý.
Một buổi tối, sau khi kết thúc công việc, Faker quay lại văn phòng để lấy vài tài liệu bị bỏ quên. Khi cậu bước vào, cửa sổ vẫn sáng đèn, nhưng không thấy Chovy đâu cả. Cậu cứ tưởng anh đã về từ lâu. Nhưng khi đi qua bàn làm việc của Chovy, cậu chợt thấy một chiếc điện thoại của anh để lại trên bàn.
Cậu không thể không tò mò. Cầm chiếc điện thoại lên, Faker ngập ngừng trong một giây, nhưng rồi cậu quyết định mở nó ra để tìm hiểu. Cậu không muốn làm việc này, nhưng cũng không thể ngừng bản thân lại.
Nhưng khi nhìn vào màn hình, cậu không thể tin vào mắt mình. Là một bức ảnh – bức ảnh của chính Faker, trong một lần đi công tác. Cậu không nhớ rõ, nhưng có một lần đi đến một khách sạn và máy ảnh đã chụp lại cảnh cậu đứng bên cửa sổ, ánh mắt mơ màng, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó rất xa xăm.
Faker đặt chiếc điện thoại xuống, tim đập thình thịch. Chovy… đã có bức ảnh đó từ lúc nào? Cảm giác ấy giống như một sự xâm phạm vào không gian riêng tư của cậu. Nhưng đồng thời, có một phần trong lòng cậu cũng cảm thấy… ấm áp, vì biết rằng Chovy đã lưu giữ những khoảnh khắc ấy.
Faker không thể giải thích cảm giác mình đang trải qua. Cậu bước ra khỏi văn phòng, tay cầm tài liệu, lòng cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.
⸻
Cả đêm hôm đó, Faker không thể ngủ. Cậu lướt qua tin nhắn, gọi cho vài người bạn cũ, nhưng dường như không thể xua tan được hình ảnh của Chovy và những dấu vết mà anh để lại trong cuộc sống của mình. Những sự quan tâm, những cử chỉ thân mật, những lần gặp gỡ… tất cả đều như vô tình, nhưng cũng đầy cố ý.
Chovy, Tổng giám đốc lạnh lùng, có phải thật sự chỉ đang quan tâm đến công việc? Hay có một điều gì đó đang chờ đợi Faker, dù cậu chưa sẵn sàng đón nhận?
Faker biết một điều duy nhất: mọi thứ giữa họ đã không còn đơn giản như trước.
⸻
Hết chương 5.
⸻