\”Nói đi, tại sao lại đánh nhau?\”
Hiệu trưởng vẻ mặt nghiêm trọng, tay lật xem cuốn học bạ trên bàn, chậm rãi dời mắt về phía hai nam sinh mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch trước bàn. Nhíu mày quan sát hai tên nhóc rõ ràng đã bị xách lên đến phòng hiệu trường rồi vẫn cả gan gầm gừ lẫn nhau, bộ dạng như lại sắp lần nữa lao vào cấu xé đối phương ngay trước mặt hắn kia, trầm giọng lên tiếng.
\”Là Ngao Thụy Bằng, cậu ấy đánh em trước\”- Cậu nhóc trông có vẻ bị đánh thảm hơn gấp không chờ nổi lớn giọng cáo trạng.
\”Phải không? Ngao Thụy Bằng?\”- Vốn là câu hỏi để xác nhận, nhưng hiệu trưởng giờ phút này lại lười biếng chuyển ánh nhìn về phía thiếu niên mới bị điểm danh, cả mặt ngay lập tức đều là ý cười, nhếch môi kiên nhẫn chờ đợi.
Thái độ nói đổi liền đổi, nào có còn nửa điểm nghiêm túc ban nãy.
\”Thầy nói xem?\”- Nam sinh khóe môi bầm tím, vẻ mặt bất cần hất hàm hỏi lại.
\”Ngao Thụy Bằng, cái thái độ này của trò là sao đây hả? Đã đánh nhau với bạn học lại còn vênh váo đắc ý như vậy. Em thu liễm một chút cho tôi\”- Trương Đình Quân vẫn luôn túc trực bên cạnh vừa nhìn đến động tác kia, chưa đợi hiệu trưởng kịp phản ứng đã ngay lập tức ra mặt trách mắng.
Đùa cái gì vậy? Hiệu trưởng trường này xưa nay nổi tiếng nóng tính, một lời không hợp ngay lập tức chiếu theo nội quy nghiêm khắc xử phạt. Hiện tại thân là giáo viên trực tiếp quản lý lại không ra mặt ngay, chẳng lẽ còn chờ xem học sinh của mình bị nêu danh khắp trường, cứ thế nhận quyết định bị đình chỉ hay sao?
Hoang đường! Chẳng qua chỉ là chuyện gây gổ xích mích giữa mấy đứa nhóc với nhau mà thôi, nào có đạo lý nháo đến thôi học?
\”Được rồi thầy Trương, tôi cũng đâu có giận. Nói đi, lý do là gì? Tại sao hai em lại đánh nhau?\”- Hiệu trưởng chứng kiến một màn này có chút buồn cười, vội vàng lên tiếng trấn an. Hừ, đừng tưởng hắn không biết cái tên nổi tiếng bao che học sinh trước mặt này đang bổ não cái gì, giả vờ giả vịt làm gì chứ. Hắn có như vậy nhỏ nhen sao?
\”Thầy hỏi cậu ta đi. Em cũng đâu có thích động tay động chân, là cậu ta ăn nói lung tung xúc phạm đến em\”- Ngao Thụy Bằng nhìn về phía hiệu trưởng, hai tay khoanh trước ngực chậm rãi tựa lưng vào tường mà nói.
\”Em nói đều là sự thật, không có ăn nói lung tung\”
\”Ồ? Vậy em thuật lại một chút \’sự thật\’ cho tôi nghe xem nào?\”- Trên mặt vẫn là ý cười chưa rút, hiệu trưởng nhếch mày nhìn thẳng vào cậu nhóc vừa mới nhảy vào miệng của hắn để phát biểu kia, không chút so đo liền rộng lượng bỏ qua, lại cong môi đưa ra yêu cầu.
\”Cậu ta nói em là nỗi ô nhục của trường, phải cần đến lão già bao nuôi thì mới có thể ngồi học dưới cùng một mái trường với cậu ta\”- Nhìn bộ dạng ấp úng do dự của nam sinh bên cạnh, Ngao Thụy Bằng không còn cách nào khác đành phải lần nữa lên tiếng nói thay.
\’Tôi không nói thẳng vì sợ cậu bị đuổi học, cậu thì hay rồi… không kiêng dè gì cứ huênh hoang như thế, uổng công tôi còn phí sức nghĩ cách lấp liếm cho cậu\’- Nhóc con đang bận rối rắm một bên thấy Ngao Thụy Bằng trực tiếp như thế, ban đầu là hoảng sợ, tiếp đến lại như vừa bị phụ lòng mà ấm ức lẩm bẩm.