CHƯƠNG 301: THU HOẠCH LỚN NHẤT.
Sáng sớm ngày thứ hai. Khi Sở Dương đi tìm Ô Thiến Thiến, hắn vẫn còn cảm thấy cái mông mình đau đớn giống như nứt thành tám cánh hoa vậy.
Không hiểu sao Tử Tà Tình lần này lại hạ thủ ác như vậy.
Sở Dương dùng Cửu Trọng Thiên bản không hoàn chỉnh xong, không ngờ cũng chỉ khỏi được đại bộ phận, tuy không ảnh hưởng gì tới hoạt động, nhưng lúc bước đi, cái mông lại bắt đầu kháng nghị.
Thế là Sở Dương một đường nhe răng méo miệng đi tới Giáp Tú lâu.
Lúc Ô Thiến Thiến nhìn thấy hắn, nhất thời hoảng sợ: \”Làm sao vậy? Bị thương?\”
\”Bị thương rất nghiêm trọng….\” Sở Dương méo mặt nói.
\”Thương ở chỗ nào? Để ta xem xem.\” Ô Thiến Thiến sốt ruột đi tới.
\”Ở mông….\” Sở Dương mồm miệng méo xẹo, nói: \”Bị đánh sưng lên rồi…\”
Ô Thiến Thiến thoáng ngơ ngẩn, rồi lập tức đỏ mặt tía tai, mắng: \”Đồ lưu manh.\”
\”Oan uổng quá. Đây là thật mà….\” Sở Dương cực kỳ oan khuất.
\”Hừ, tin ngươi mới là có quỷ.\” Ô Thiến Thiến cười khẩy.
Cao thủ giao chiến, từ xưa tới nay làm gì có chuyện chỗ hiểm yếu không đánh lại đi đánh vào mông? Ô Thiến Thiến đương nhiên cho rằng Sở Dương đang đùa giỡn mình.
\”Haiz, thôi… nói chính sự đi.\” Sở Dương bất đắc dĩ nói.
\”Hừ.\” Ô Thiến Thiến lại hừ một tiếng.
\”Ngươi chuẩn bị thế nào rồi?\” Sở Dương kéo Ô Thiến Thiến đi tới trước mặt bàn, cầm lấy bút lông, nhấp một chút nước, viết mấy chữ lên mặt bàn. Sau khi viết xong liền lập tức xóa đi, chỉ để Ô Thiến Thiến nhìn thấy.
Ô Thiến Thiến cầm lấy bút lông, lại viết: \”Chuẩn bị xong rồi.\”
Sở Dương lại viết: \”Sư phụ ngươi đã biết chưa? Ngươi không nói cho nàng biết sao?\”
\”Không. Sư phụ ta ghét ác như cừu, trong mắt không chấp nhận một hạt cát. Nếu như sư phụ ta biết, giờ phút này chỉ sợ đã sớm giết tới nơi rồi.\”
\”Được. Chỗ này của ta có một gói thuốc. Đến tối ngày mai ngươi cứ ăn vào, chỉ cần không sử dụng nguyên lực tu vi thì cũng có hiệu quả giống như thuốc hắn cho ta. Đến lúc đó, vạn nhất sư phụ ngươi tới không kịp, thì ngươi cứ vận chuyển tu vi một cái là có thể khôi phục lập tức.\”
\”Được.\”
\”Chuyện ngày mai rất nguy hiểm, ngươi phải có chuẩn bị.\”
\”Ta hiểu.\”
Hai người viết xong.
Sở Dương cười ha ha: \”Không thể tưởng được căn cơ Ô tiên tử lại tốt như vậy, trong thời gian ngắn ngủi đã khôi phục tới tình trạng thế này rồi. Xem ra đợt trị liệu của ta cũng phải kết thúc rồi. Chúc mừng Ô tiên tử.\”
Ô Thiến Thiến ôn nhu cười, nói: \”Vẫn nhờ có thần y diệu thủ hồi xuân.\”
Sở Dương khiêm tốn nói: \”Đâu có đâu có, là do căn cơ Ô tiên tử tốt thôi. Ô tiên tử….\” Sở Dương trầm ngâm một chút nói: \”Thương thế của Ô tiên tử hiện tại đã sắp khỏi hoàn toàn nhưng vẫn chưa tính là khỏi hẳn. Dưới tình huống như vậy, cần phải chú ý.\”