Đêm đó Vương Nhất Bác ngủ lại chỗ Tiêu Chiến. Thời gian này hắn bận rộn quay phim ở nơi khác, cũng đã nửa tháng không gặp Tiêu Chiến, nghĩ đến liền cứng, vừa ăn tối xong đã ôm lấy anh muốn làm ngay. Nhưng Tiêu Chiến không có tâm tư đó, anh hiện tại trong đầu chỉ nghĩ đến đứa bé, nghĩ đến lời dặn của bác sĩ: \”Ba tháng đầu của thai kì tốt nhất không nên vận động mạnh\”, liền nhẹ nhàng đẩy Vương Nhất Bác đang dán trên người anh ra.
Vương Nhất Bác trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy có chút áy náy, dù sao hắn thời gian tới cũng phải ở bên cạnh bạch nguyệt quang, để Tiêu Chiến phải chịu cảnh vắng vẻ, cho nên dù có bị Tiêu Chiến cự tuyệt hắn cũng không nói nhiều, chỉ cười rồi hôn hôn lên mặt anh một chút, xoay người về phòng ngủ.
Điều này lại khiến cho Tiêu Chiến có chút buồn bực, Vương Nhất Bác hắn đột nhiên lại trở nên dễ bảo như vậy? Hắn luôn là người chỉ làm không cần nói, thời gian, địa điểm, tư thế đều là tùy tâm sở dục mà phát huy, từ khi nào lại quản đến mình chết hay sống?
Từ khi anh và Vương Nhất Bác bắt đầu ở cùng nhau, Vương Nhất Bác chỉ đơn thuần là phát tiết. Lần đầu tiên quan hệ, hắn liền làm anh đến máu chảy đầy giường. Sau đó anh ngã bệnh, suốt nhiều ngày cũng không thể xuống giường. Vương Nhất Bác lúc ấy cũng chẳng thèm quan tâm, cho rằng không có chuyện gì to tát, mua cho anh một ít thuốc hạ sốt đặt ở đầu giường rồi vội vội vàng vàng bay đi nơi khác biểu diễn.
Hai người đã ở cùng nhau được hai năm, hiện tại Vương Nhất Bác so với trước kia đã dịu dàng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng cũng biết nói vài câu ngọt ngào với Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến mỗi lần nhớ tới những chuyện cũ vẫn không tránh khỏi cảm thấy khổ sở. Song anh nghĩ đi nghĩ lại, thật ra cũng không có gì phải khổ sở, Vương Nhất Bác không phải đã cho anh tiền sao, lại còn cho không ít.
Trong hai năm qua, mối quan hệ của anh và Vương Nhất Bác luôn là như vậy, một chu cấp tiền, hai lăn giường, ba chịu đựng…
\”Em…\”
Vẻ mặt của Vương Nhất Bác lúc ngủ say vô cùng mềm mại đáng yêu. Tiêu Chiến nằm bên cạnh hắn, không nhịn được vươn tay ra, đầu ngón tay phác qua từng đường nét nhu hòa trên mặt hắn, khe khẽ thở dài.
\”Chúng ta có con rồi, em biết không?\”
Có những lời ngay cả khi Vương Nhất Bác đã ngủ say Tiêu Chiến cũng không dám nói ra, anh chỉ dám nhìn mặt Vương Nhất Bác, thầm thì trong lòng: \”Anh biết em chưa bao giờ thích anh, càng sẽ không thích đứa con của anh… nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần anh không nói gì với em là được rồi.\”
Tiêu Chiến muốn giữ lại đứa bé, muốn nó có thể bình an mà chào đời, yên ổn mà lớn lên.
Như thế, cho dù sau này anh và Vương Nhất Bác mỗi người một ngả, anh sẽ không phải đến mức một chút để tưởng niệm cũng không có.
Trong lòng Tiêu Chiến biết rất rõ rằng sớm muộn gì anh và Vương Nhất Bác cũng sẽ chia tay, hoặc là Vương Nhất Bác vứt bỏ anh, hoặc là anh bị Vương Nhất Bác vứt bỏ.