[Negavisaac] Bí Mật Giấu Kín – Pt 3: Bí mật giấu kín? – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 41 lượt xem
  • 5 tháng trước
// qc

[Negavisaac] Bí Mật Giấu Kín - Pt 3: Bí mật giấu kín?

I\’m backkkkkk!

Tui uy tín chưa nà??????

Vậy thì các mom viết hàng All x Tài cũng hãy ngoi lên tiếp đi nà!!!!! Tui đói hàng quá…

——————

——————

——————

Khoa cấp cứu của bệnh viện tư nhân giữa đêm khuya không ồn ào như ban ngày, nhưng vẫn sáng rực đèn trắng và thoang thoảng mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo. Thành An bế Tuấn Tài chạy ào vào cửa, giọng nói gần như khản đặc vì gấp gáp:

\”Cấp cứu! Làm ơn, anh ấy cần được giúp ngay!\”

Không ai hỏi quá nhiều, y tá nhanh chóng đẩy băng ca ra tiếp nhận. Còn An chỉ biết đứng lại, nhìn theo cánh cửa đóng sập lại trước mặt mình, trong lòng như có trăm mối tơ vò không thể gỡ.

Đêm nay dài đến lạ.

Thành An không nhớ rõ mình đã đi đi lại lại bao nhiêu lần nơi hành lang trắng lạnh ấy. Mỗi tiếng giày nhân viên y tế lướt qua đều khiến tim cậu như nhảy lên một nhịp.

Bên trong kia, họ đang làm gì? Anh ấy có đau lắm không? Có sợ không?

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ nhanh chóng xử lý. Một liều thuốc ức chế loại mạnh được tiêm vào ven. Thuốc giảm đau, an thần, và cả truyền dịch dinh dưỡng – tất cả đều được thực hiện gần như đồng thời.

Tuấn Tài nằm yên trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch như giấy. Vài sợi tóc ướt mồ hôi bết lại, dính vào trán. Nhìn người thanh niên đẹp đẽ ấy giữa đèn trắng chói lòa, ai cũng hiểu – đây không phải là một đợt phát tình bình thường. Nó giống như một lời kêu cứu của cơ thể sau quá nhiều năm bị bỏ quên.

Một lúc lâu sau, y tá bước ra khỏi phòng thì thấy Thành An đã nằm ngủ gục trên băng ghế bệnh viện từ lúc nào.

\”Người nhà của bệnh nhân ơi…?\”

Thành An nói vậy chứ cũng không đến nỗi vô dụng, vừa nghe tiếng gọi đã bật dậy, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.

\”Anh ấy… ổn chưa ạ?\”

\”Cơn nguy hiểm đã qua. Bệnh nhân đang ngủ. Anh có thể vào.\”

Chỉ chờ có vậy, cậu lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía phòng bệnh.

—————-

Tuấn Tài đang ngủ.

Cơ thể anh dường như đã ổn định, mùi pheromone cuồng loạn của đêm qua giờ chỉ còn dư âm mờ nhạt trong không khí. Thành An bước thật nhẹ, ngồi xuống bên giường, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt quen thuộc kia.

Khuôn mặt ấy dù nhợt nhạt, vẫn đẹp đến lặng người. Anh nhắm nghiền mắt trong cơn say ngủ, hai má và môi vẫn còn xanh xao, ngũ quan vốn xinh đẹp nay nhuốm nét yếu ớt mệt mỏi, ngực nhấp nhô nhè nhẹ theo hơi thở, giờ phút này thật khiến người ta đau lòng tới mức muốn ôm vào lòng mà xoa nắn. Thành An nhìn một hồi, bất giác đưa tay ra, nhẹ chạm lên má anh – nơi ban nãy nóng bừng vì sốt.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.