Tiếng gió ở bên tai ồn ào náo động.
Hạt mưa rào rào rơi trên mặt đất, nước mưa cuốn trôi lá cây, theo máng chảy vào cống thoát nước.
Khương Trì tất nhiên biết hiện tại chính mình bộ dạng như thế nào, ngạc nhiên nhìn về phía Lục Cảnh Thư.
Nữ nhân này…… Tại sao lúc nào cũng……
“Cô……”
Lục Cảnh Thư chỉ nhướng mày, đem áo khoác trên người cởi ra, khoác lên người Khương Trì, ngón tay thon dài đem tóc vuốt ra bên ngoài, “Trên xe tôi có khăn lông sạch, đi lau một chút?”
Thì ra là như vậy.
Khương Trì có chút xấu hổ mà tránh đi ánh mắt Lục Cảnh Thư, nhìn phía dưới.
Mưa dần dần càng rơi càng lớn, Khương Trì theo sát ở bên cạnh Lục Cảnh Thư, nàng hướng phía trước bên phải nhìn, bàn tay nắm cán dù mảnh khảnh hữu lực, trắng nõn thon dài, ngay cả móng tay đều gọn gàng sạch sẽ.
“A Trì.”
Đầu ngón tay nắm cán dù khẽ nhúc nhích một chút, ở không trung vẽ ra một vòng tròn, Lục Cảnh Thư cúi đầu, “Sao em lại đến nơi này?”
Khương Trì đem ánh mắt từ trên tay nàng dịch đi, nhìn mặt đất ướt đẫm, một tầng hơi mỏng mặt nước phản chiếu hai bóng người, nàng nói khẽ: “Có một việc muốn xử lý.”
Kiến Vi không gần nơi này, Khinh Nguyệt cách cũng rất xa, nhưng thật ra cao ốc Tư Sang tựa hồ ở gần đây.
Ánh mắt Khương Trì một lần nữa dừng ở trên người Lục Cảnh Thư, “Còn cô?”
“Mới vừa tan tầm, đúng lúc nhìn thấy xe em ở gần đây.”
Đại khái là nàng hôm nay công tác ở phụ cận, địa điểm công tác của nghệ sĩ đều không cố định, Khương Trì cũng biết.
……
Xe ở bãi đỗ xe gần đó, Lục Cảnh Thư từ cốp xe lấy ra khăn lông, đưa cho Khương Trì, nói: “Muốn tôi đưa em trở về đổi quần áo hay không?”
“Không cần.”
Khương Trì lắc đầu.
Vốn dĩ có thể xác định hôm nay gặp mặt đã không dễ dàng, lại đến trễ, người nọ liền được nước tiếp tục làm bộ làm tịch, tự cao tự đại.
“Được rồi, tôi đưa em đi.”
Khương Trì không có cự tuyệt, rốt cuộc bên ngoài còn đang mưa to.
Nàng buông khăn lông, đang muốn nhấc chân đi về phía trước, Lục Cảnh Thư bỗng nhiên gọi nàng, ánh mắt dừng ở môi nàng, “A Trì, son môi nhòe rồi.”
Khương Trì nương theo kính xe thấy được mặt mình, đôi môi no đủ sáng bóng, nhan sắc dịu dàng, trên môi còn lưu một chút đỏ, thoạt nhìn rất quái dị.
Lục Cảnh Thư nhìn động tác Khương Trì khom lưng soi kính, mặt mày mỉm cười, “Dùng của tôi bổ một chút đi?”
Lần trước dùng son môi của Lục Cảnh Thư, cũng không tệ. Khương Trì xoay người, gật đầu nói: “Ừ, cảm ơn cô.”