Bao nuôi nàng?!
Khương Trì không nghĩ tới đôi môi xinh đẹp kia có thể nói ra những điều trắng trợn lộ liễu như vậy.
Đầu ngón tay trên cổ tay không ngừng cọ, kích thích nàng đến run run, quả tim nóng bừng.
Nàng hít vào một hơi, trên mặt thực bình đạm, nói: \”Cô hiểu lầm rồi, ý của tôi là cô bằng thực lực của chính mình……\”
Trước không đề cập tới nàng không có ý bao dưỡng, chỉ là chi phí này, nàng trước mắt trả không nổi.
Lục Cảnh Thư tựa như cố ý, đôi môi mềm ấm sắp dán sát đến gương mặt, ở bên tai thổi khí, \”Thực lực của tôi, em không phải chính mắt thấy qua sao? Chẳng lẽ, em còn muốn khảo hạch một chút?\”
\”……\”
Khương Trì vành tai vừa nóng vừa cay, chóp mũi trộn lẫn hô hấp của nữ nhân trước mặt, nàng đang muốn mở miệng, lại bỗng nhiên nghe được một tiếng cười khẽ, giây tiếp theo bàn tay đang bị giam cầm được buông ra, chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói: \”Tiểu A Trì, em đỏ mặt lên thật là đẹp.\”
Giọng nói của Lục Cảnh Thư giống như tia sáng được đúc bởi ánh trăng sáng vào ban đêm, thanh lãnh lại dễ nghe, khi kêu tên nàng, từng chữ kêu đến triền miên trêu chọc, cực kỳ giống tình nhân nỉ non bên tai.
Khương Trì có chút tức giận.
Nữ nhân này sao lại không đứng đắn như thế?
\”Tôi nghiêm túc.\”
Ánh mắt Lục Cảnh Thư ở trên mặt nàng dừng lại một lát, ý cười ôn nhu nói: \”Tôi cũng nghiêm túc.\”
\”……\”
Khương Trì đang muốn trừng nàng một cái, Lục Cảnh Thư lại dường như có thể phát giác tâm tư nàng, đem danh thiếp cất vào trong túi, \”Được rồi, nếu thực sự có một ngày kia, tôi nhất định sẽ tìm em.\”
Tiến lùi có chừng mực , nữ nhân này thực biết nắm bắt.
Khương Trì hơi gật đầu: \”Tùy thời hoan nghênh.\”
Nàng đem ly nước uống hết, đặt nhẹ ở trên mặt bàn, liếc Lục Cảnh Thư một cái, tiếp tục nói: \”Tôi đi về trước.\”
\”Không lưu lại cùng nhau ăn bữa cơm chiều sao?\”
Khương Trì đang muốn cự tuyệt, lại nhìn nữ nhân trước mắt tay khẽ tựa vào quầy bar, tóc dài ở phía trước ngực cuộn lại thành một cái độ cong, rũ mắt nhìn không ra đáy mắt thần thái, thanh âm nhẹ nhàng, \”Tôi bình thường đều chỉ có một mình, hiếm khi có người ở cùng.\”
Trên quầy bar có đèn trần, Lục Cảnh Thư mặt mày nhu mị, tựa như một con yêu tinh mê người đang sống sờ sờ.
Khương Trì không khỏi nghĩ tới bối cảnh nhỏ đáng thương của nàng trong giới giải trí, lời cự tuyệt lập tức nói không nổi.
Kim chủ giới giải trí bao dưỡng tình nhân giống nhau, đều sẽ không chỉ bao một người, dưới gối một đống ngôi sao nhỏ, tình nhân đến việc ra ngoài đều sẽ bị hạn chế.
Thật nghiệt ngã.
Đáy lòng Khương Trì nhẹ nhàng thở dài.
\”Thôi được, nhưng cơm nước xong tôi phải trở về.\”