Thời gian trôi qua từng phút từng giây trong tiếng ca đầy hùng hồn phấn khởi, con tim của bao người treo lên cao vì hai người đang liều mạng với nhau nở bên ngoài.
Người già phụ nữ và trẻ em đều đã sắp xếp ổn định trong khoang.
Cánh đàn ông sắp thẳng một hàng, đứng ngay ngắn ở chỗ cửa lên, đồng thanh hát quốc ca cổ vũ Lục Hoài Chinh và Chu Đào.
Trong khoang máy bay, có người dùng điện thoại quay lại cảnh tượng này, hơn nữa còn đăng tải lên mạng.
\”Sắp cất cánh, vẫn còn hai quân nhân đang đánh cận chiến với đám bạo loạn, chưa vào được…\”
Đoạn phim rất mờ không thấy được sắc nét, cũng không nghe rõ tiếng, nhưng có người tai thính kịp thời nhận ra, \”Là quốc ca hả? Tôi nghe thấy các bạn đang hát quốc ca.\”
Người đăng tải trả lời: \”Đúng thế. Mọi người đều rất xúc động, người dân Trung Quốc đều rất đoàn kết.\”
Cư dân mạng trả lời: \”Không sao là tốt rồi, hy vọng mọi người bình an quay về.\”
Lần này không ai trả lời.
Triệu Đại Lâm tinh mắt thấy bóng dáng của Tôn Khải trong đoạn clip, chỉ là bóng lưng gầy gò chợt xuất hiện thoáng, nhưng cô chắc chắn đó là anh, nhất định là anh.
Mà Vu Hảo tua đoạn clip tới lui mấy trăm lần, song vẫn không thấy bóng dáng Lục Hoài Chinh đâu. Thấy cô có vẻ mất mát, Triệu Đại Lâm an ủi đôi câu.
Vu Hảo tắt điện thoại, miễn cưỡng mỉm cười: \”Chị đoán xem, có phải người đang đánh nhau đó là anh ấy không?\”
Triệu Đại Lâm tựa ra sau ghế, im lặng một lúc rồi mới nói, \”Vu Hảo à em phải kiên cường lên, hôm qua em còn khuyên chị mà, cậu ấy đã hứa với em là sẽ quay về.\”
Môi Vu Hảo bợt màu khô ráp, đưa lưỡi liếm một cái, lúc này mới gật đầu một cái rất nhẹ như lấy lại ý thức, ánh mắt rệu rã, lẩm nhẩm lặp lại: \”Đúng thế, anh ấy đã hứa với em là sẽ quay về.\”
Triệu Đại Lâm xoa đầu cô, vuốt tóc ra sau tai, \”Cho nên là, em đừng lo lắng nữa nhé?\”
Vu Hảo che mắt, lòng bàn tay bỗng ướt át nóng hổi, cô nghẹn ngào run lên: \”Nhưng anh ấy cũng đã từng nói với em, đây là nhiệm vụ của anh ấy, anh ấy không thể lựa chọn được. Chị ơi, nhỡ anh ấy không lên kịp máy bay thì phải làm thế nào đây ạ?\”
Triệu Đại Lâm ôm cô, thấp giọng trấn an: \”Nhất định là còn có cách khác mà, nhất định sẽ có. Lãnh đạo coi trọng cậu ấy đến vậy, chắc chắn sẽ phái máy bay khác tới đón, không thì vẫn còn thuyền đó, chỉ cần không chết là đều có thể quay về, Tôn Khải nói cậu ấy là quân nhân Trung Quốc duy nhất nhận được huy chương ở Venezuela, em yên tâm đi, nhất định đây không phải lần đầu cậu ấy đối mặt với tình cảnh này.\” Nói rồi, Triệu Đại Lâm dịu dàng lau nước mắt cho cô, \”Đừng khóc nữa nào, cậu ấy mà về là đau lòng lắm.\”
\”Em không khóc.\” Cô mạnh miệng đáp, \”Em chỉ cay mắt thôi.\”
Triệu Đại Lâm: \”…\”
***
Bên này bà Phùng vừa mới đến văn phòng, còn chưa kịp đặt túi xuống thì có người đã vội vã kéo bà nói chuyện, người kia cầm tách trà đi đến trước mặt bà, mắt nhìn qua chỗ ngồi đối diện, \”Chị có biết vì sao hôm nay giáo sư Dương không đến không?\”
Bà Phùng chẳng mấy hứng thú, đặt túi xuống đi rót nước, không mặn mà đáp: \”Không phải là đến Tuslan cứu viện đấy chứ?\”
Người kia ngạc nhiên: \”Chị cũng xem tin tức à?\”
Bà Phùng xoay lưng rót nước, \”Chuyện ồn ào đến vậy có thể không quan tâm được hả?\”
Người kia cũng buột miệng thở dài: \”Con trai tôi xem tin tức hai hôm nay, thế là la hét đòi nhập ngũ, tôi đau cả đầu.\”
Bà Phùng chuyên tâm rót nước, rồi bất chợt nói: \”Thì tốt chứ sao, con nhỏ có lòng yêu nước là rất tốt.\”
\”Thế thì tôi tốn cả mớ tiền nuôi dạy nó từ nhỏ làm gì!\” Nói rồi, người kia thấy có vẻ không đúng, nheo mắt nhìn Phùng Ngạn Chi, \”Không đúng, trước kia đâu thấy chị có thái độ này, chị tiến bộ tư tưởng rồi à?\”
Phùng Ngạn Chi cười cười, cầm ly nước quay lại đùa cợt: \”Xin lỗi nhé, hai hôm trước mới đi họp Đảng về, giờ cảnh giới tư tưởng của hai ta không còn ở cùng trình độ nữa.\”
Người kia cười bà: \”Chị thôi đi. Mà nói thật, xem video ở trên mạng tôi cũng rất cảm động. Làm lính cũng không có gì không tốt, chẳng qua không ai muốn để con cái nhà mình phải chịu khổ, rõ ràng có con đường tốt hơn, sao cứ phải chui vào trong ngõ cụt làm gì.\”
\”Video nào?\” Phùng Ngạn Chi nhấp ngụm trà, thuận miệng hỏi.
\”Là video hát quốc ca đấy, chị chưa xem à? Nghe nói có hai quân nhân vì cứu mọi người mà không kịp lên máy bay, vì để cổ vũ họ nên mọi người hát quốc ca ở sân bay.\”
Phùng Ngạn Chi nghe thế thì bất giác căng thẳng, \”Thế cuối cùng có lên kịp không?\”
\”Tôi không biết, người ta không đăng tiếp, có điều tôi đã theo dõi tài khoản người ta rồi, chỉ cần cô ấy đăng bài là tôi nhận được thông báo ngay.\”
\”Có tin tức nhớ nói cho tôi biết.\” Phùng Ngạn Chi lại nương theo lời lúc trước, bổ sung một câu: \”Có điều chị không cần lo cho đám trẻ bây giờ đâu, con trẻ thời nay rất có chủ kiến, sao có thể nhất nhất làm theo ý chúng ta được. Thời đại ngày xưa của chúng ta đã qua rồi, bây giờ là thời đại trăm hoa đua nở, mọi con đường đều dẫn đến thành công.\”
\”Chị giác ngộ tư tưởng cũng cao đấy.\”
\”Chỉ là chợt nghĩ thông mà thôi, chúng ta không thể áp đặt tư tưởng của mình lên con trẻ được, bản thân chúng ta không bay được cũng đừng suốt ngày trông cậy con bay, con cháu tự có phúc của nó. Chị xem con của giáo sư Vương ở khoa bên cạnh đi, suốt ngày lên mạng hát hò với người ta.\” Phùng Ngạn Chi giơ ra một con số, \”Mà một tháng có thể kiếm được chừng này đây. Chứ chị liều sống liều chết đưa con trai đi học thêm làm gì, đi học thêm chưa chắc sau này có thể kiếm được bằng một số 0 của người ta đâu.\”
Nói câu này không khác gì đâm trúng tim đen, bà ta vung tay lên, \”Thôi thôi, đừng có nhắc đến con bé kia làm gì, thời đại internet bây giờ thật không biết là tốt hay xấu nữa. Lần nào con bé đó đến đây là tôi cũng khó chịu, ăn mặc kiểu gì thế kia? Rách rưới nát bét, ăn mày ngoài đường còn mặc kín hơn nó. Sau này con trai tôi không thể tìm một người như vậy được, chứ không tôi tức chết mất.\”
Phùng Ngạn Chi chỉ cười không đáp.
\”Chậc chậc.\” Người kia quay người lại, \”Vừa rồi nói đến đâu ấy nhỉ.\”
Phùng Ngạn Chi kéo ghế ra ngồi xuống, nhắc nhở: \”Giáo sư Vương.\”
Người kia vỗ đầu: \”Chị biết không, Nhiễm Nhiễm giấu nhà đi nhận giấy kết hôn với bạn trai rồi. Đối phương nhỏ hơn con bé ba tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa đủ lông đủ cánh đã đi lấy giấy kết hôn, cũng không chịu thông báo cho trong nhà một tiếng, giáo sư Dương tức đến mức bất tỉnh rồi.\”
\”Bất tỉnh? Nhập viện rồi hả?\”
\”Đúng thế, vào viện nằm rồi, hôm qua tôi mới đi thăm chị ấy về, lẻ loi một mình, chồng thì đang ở nước ngoài, bản thân lại không tìm người chăm sóc, cũng không biết Nhiễm Nhiễm chết ở đâu rồi, đúng là con gái gả chồng như bát nước đổ đi.\”
Phùng Ngạn Chi lắc đầu: \”Tạo nghiệt. Nên mới nói làm người đừng quá đáng quá, phải nhiệt tình giúp đỡ mọi người, chứ suốt ngày tác quái gây trời gây đất làm gì, xem xem, báo ứng đến rồi đấy thôi.\”
***
Tại Tuslan.
Cách thời gian máy bay cất cánh chỉ còn lại ba phút, cửa máy bay mở lớn, Tôn Khải sắp xếp những người cuối cùng ngồi vào trong khoang.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đúng lúc này bên trung tâm chỉ huy gọi đến, là Lịch Hồng Văn.
\”Các cậu đã lên máy bay chưa?\”