Nam Phụ Ta Đây Không Muốn Phiền Phức! {Đam Mỹ} [Hoàn] – Chương 52 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

Nam Phụ Ta Đây Không Muốn Phiền Phức! {Đam Mỹ} [Hoàn] - Chương 52

Tử Nguyên rất mệt mỏi khi bên tay cậu là hai người đàn ông đỡ lấy. Nam Bình và Đình Diễm đang đảm nhiệm nhiệm vụ giúp cậu có thể đi vững, thế nhưng cậu biết rằng cậu hoàn toàn có đủ khả năng để đi bộ bình thường nhưng tránh bị bác sĩ phàn nàn thì đành thế!
\” Anh họ! Anh có muốn ăn mừng ra viện không?\” Bianca hai tay ôm giỏ trái cây cùng bó hoa hồng của Nam Bình, rất vui vẻ hỏi.
\” Ăn cái đầu em! Ham ăn quá mức đi được\” Tử Nguyên lắc đầu bó tay.

\” Thôi đùa đó, anh về nghỉ đi! Em và hai người này còn phải đến trường nữa\” Nàng nói, cả bốn đã đứng gần con đường lớn trước bệnh viện, Bianca bước lên một bước vẫy tìm Taxi. Nhanh chóng một chiếc đã xuất hiện trước mặt họ, Bianca vì là con gái nên không cần chen chúc dưới sau cùng bọn nam nhân liền leo lên ghế trước ngồi. Thật sự mà nói chen thì không chen nhưng chật thì thật rất chật.
\” Các anh ngồi được chứ?\” Tuy là người bị kẹp làm nhân trong cái bánh kẹp người này, nhưng Tử Nguyên cũng mở miệng hỏi hai kẻ to lớn hơn mình kia.
\” Anh ổn! Còn em?\” Nam Bình dịu dàng hỏi.
\” Tôi không sao!\” Cậu gật đầu nhẹ với Nam Bình, người bên trái cậu thật sự rất muốn mở lời mà nói cơ mà sợ bị bơ nên môi mím chặt.
\”Tử Nguyên giận Đình Diễm rồi phải không?\” Bianca cố gắng giải vây cho con sói lúc nào cũng đấu đá với mình. Úi chà, sao lại thấy mình thật cao cả nhỉ? 
\” Không có! Sao phải giận?\” Đúng vậy! Sao phải giận?
\” Không biết! Chỉ thấy là anh đang giận ai đó thôi\” Nàng quay lại nhìn đường đi của xe, khiến không khí trong nháy mắt trở về với tĩnh lặng tột độ, tài xe đổ mồ hôi hột với đám nam nữ sinh đành tăng tốc nhanh nhất có thể mà đi. Vì thế nên rất sớm đã ở trước nhà Tử Nguyên, bốn người cùng nhau đều đỡ đần làm sao sao ấy cũng bước vô được nhà.

\”Cảm ơn các anh! Mọi người đi học đi. Tôi đi được rồi\” Tử Nguyên đẩy đẩy mọi người ra cửa, đuổi thẳng cẳng đi học.
\” TỬ NGUYÊN! Thằng nhóc này\” Giọng Minh Nguyệt hôm nay dường như rất giận dữ thế nhưng vừa bước ra thấy cậu liền nhào tới ôm thật chặt.
\” Sao con cứ phài làm mẹ lo thế hả?\” Mắt bà ướt lệ nhìn cậu. Tuy trách móc cơ mà giọng bà lại cực kỳ đau đớn thậm chí hơn cái đầu cậu lúc này. Tử Nguyên chỉ biết đứng yên nhìn bà khóc! Cho đến khi những người làm việc trong nhà đến dỗ dành bà mới có dấu hiệu nín đi. Thật là, lần đầu tiên thấy người phụ nữ cỡ tuổi này lại khóc như thiếu nữ 14. Hồi lâu, Từ Nguyên mới bước lại chỗ bà ngồi, khẽ chạm vai bà, cười gượng nói cậu ổn. Bà bắt đầu khóc lớn hơn khiến chú quản gia phải đến khuyên cậu lên lầu ngủ sớm cho đỡ mệt. Tử Nguyên gật đầu đi lên lầu trên cầu thanh không khỏi quay lại nhìn mẹ mình một chút!

Vừa bước vào phòng Tử Nguyên liền muốn đi tắm. Lấy từ trong tủ quần áo một bộ quần áo ngủ đơn giản rồi liền vào tẩy rửa cơ thể. Sau khi đã thỏa mãn bởi sự sảng khoái sau khi được ngâm mình trong nước ấm, Tử Nguyên cuối cùng cũng mặc đồ vào và đi ra ngoài. Khi nhìn thấy chiếc giường đôi của mình cậu không thể không làm một hành động khá là trẻ con là nhào đến rồi nhảy lên chiếc giường rồi thoải mái xoay người lại cho đúng vị trí. Tử Nguyên cảm thấy…tội lỗi, mệt mỏi và một phần thoải mái cùng sung sướng. Cậu rất tội lỗi khi đã làm mẹ mình buồn bực như vậy. Mệt mỏi vì quá nhiều chuyện đã và đang xảy ra cùng một lúc, quá tấp nập, khiến cậu không biết đường giải quyết, còn hạnh phúc vì thật sự có những con người quan tâm đến cậu thật thật nhiều.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.