Đầu ngón tay của Tạ Dao khẽ run lên, lồng ngực phập phồng thở gấp dưới chiếc sườn xám màu đen.
Tạ Lãng hiếm khi thấy bà ấy kích động như thế này.
Hầu hết thời gian mẹ anh đều là một người bình tĩnh, biết kiềm chế, giống như mái tóc đen dài luôn được cuộn lại mà không để xõa ra một chút nào, giống như những đức tin lạnh lùng mà bà ấy đã dạy đi dạy lại cho anh từ bé đến lớn vậy——
Sự hoàn hảo đến từ kỷ luật tuyệt đối, bản thân phải biết tự kiểm điểm và giữ mình trong sạch.
Tạ Dao rõ ràng đang đứng đó, nhìn xuống anh với tư thế cao quý thường thấy.
Nhưng vào lúc này, vị thần hoàn hảo kia như thể đang trong hư không, lần đầu tiên xé nát một góc khuôn mặt bất động như đá của mình trước mặt anh——
Cuộc đối đầu của hai người họ diễn ra tronv thầm lặng, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Tạ Giác nghiêng người về phía trước, đột nhiên mở cánh cửa lồng chim bằng thép không gỉ vang lên một tiếng lạch cạch.
Thoạt nhìn ông ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng sau khi con vẹt xám Úc sợ hãi bay lên đậu trên đầu ngón tay mình, Tạ Giác lại đột nhiên ngước mắt lên và liếc nhìn thư ký Trương đang đứng sau Tạ Lãng, nhàn nhạt nói: \”Thư ký Trương, cậu đi hỏi chú Lưu giúp tôi bữa tối này phòng bếp đã chuẩn bị những món gì. Mấy ngày nay thời tiết không tốt, nên tôi muốn uống ít canh gà.\”
\”…\”
Thư ký Trương không lập tức làm theo mà chần chừ một lúc, đợi đến khi Tạ Lãng quay lại gật đầu cho phép, cậu ta mới cung kính đáp: \”Dạ vâng, để tôi đi hỏi.\”
Nhưng Tạ Dao lại không ngồi xuống, bà ấy quay lại rồi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn bức chân dung của ông ngoại Tạ treo cao trên tường.
Vẻ mặt Tạ Dao nghiêm túc nhắm mắt lại, sau vài giây, Tạ Dao quay lưng lại với Tạ Lãng, khẽ lên tiếng: \”Tạ Lãng, với tư cách là mẹ của con, mẹ đã dạy dỗ con những năm qua một cách vô cùng tận tụy, chỉ để con trở thành một người xuất sắc xứng đáng với dòng máu của nhà họ Tạ. Bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu điều dạy dỗ như thế, kết quả là hôm nay con lại chất vấn mẹ vì một người cha vô trách nhiệm đã bỏ nhà ra đi——
Con đã khiến mẹ quá thất vọng! Tạ Lãng, một người đàn ông ngay đến cả khúc thịt trên người mình cũng không kiểm soát nổi, sao có thể xứng đáng trở thành một người cha của con? Nếu như con đã hỏi thì mẹ sẽ nói cho con biết, đúng vậy, ông ta đã sưu tập nhưng thứ đó trong cái nhà này, vì thế trong mắt mẹ điều đó không chỉ là đáng xấu hổ mà còn là dơ bẩn, yếu đuối và thảm hại. Chỉ cần nghĩ đến thôi là mẹ đã cảm thấy ghê tởm!\”
Mỗi một tính từ bà ấy đưa ra, từng từ từng từ một, cái sau mạnh hơn cái trước, lúc nói gần như là nghiến chặt răng.
Ngay cả biểu cảm của Tạ Giác cũng nhất thời cứng đờ khi nghe thấy những từ này, mà trong tai Tạ Lãng, thậm chí còn giống như sét đánh.
Anh cúi đầu, dường như phải dùng hết sức lực để giữ vững bờ vai mình.
Tạ Lãng lại nhớ đến những gì mình đã từng nói với Tiểu Dã đang run lẩy bẩy, trong đêm mưa gió bão bùng ấy.