Lê Giang Dã ngồi trong xe của Tạ Lãng, nhìn ra bên ngoài mưa phùn bay lất phất, bầu trời âm u, trên đường cũng không có nhiều người đi bộ, trông thật lạnh lẽo và vắng vẻ.
\”Anh Lãng, chúng ta đi đâu ăn vậy?\” Bụng cậu đột nhiên kêu lên một tràng, Lê Giang Dã có chút ngượng ngùng, vội vàng bổ sung một câu, cố gắng át đi tiếng ồn ào.
Tạ Lãng không lập tức trả lời, dường như cũng không biết gì cả, anh ngẩng đầu liếc nhìn thư ký Trương hôm nay đã bận rộn một ngày, bây giờ còn đang lái xe.
\”Không còn xa nữa đâu, đi qua hai cái đèn đỏ nữa, sau đó rẽ vào là đến thôi.\” Thư ký Trương nhanh chóng đáp lại.
\”Chỗ này là thư ký Trương giới thiệu, trước khi em đến đây, anh đã hỏi cậu ấy là ngày mưa ăn gì cho nhẹ nhàng dễ chịu, em đã phải vội về đây cả tối nên chắc khẩu vị cũng không được tốt lắm.\” Tạ Lãng lúc này mới giải thích, anh ngừng lại một chút, thậm chí còn nói đùa: \”Nếu như ăn không ngon thì em cứ tính sổ với cậu ấy.\”
\”… Đương nhiên là không thành vấn đề.\” Thư ký Trương vừa lái xe, trong lòng vừa đổ mồ hôi.
Cậu ta thì không sợ Tạ Lãng, chỉ là cảm thấy người này không thích hợp pha trò, bởi vì thực sự chả thấy buồn cười tý nào, thân là một thư ký, cậu ta theo bản năng muốn cảnh báo với sếp mình rằng, không nên đùa giỡn với người mình thích kiểu đáng sợ như vậy.
Không ngờ là Lê Giang Dã vẫn cười.
\”Thư ký Trương, em chưa ăn lẩu cháo bao giờ, cũng rất muốn thử xem sao, cảm ơn anh nhé!\”
Chàng trai kia mỉm cười một cái, nói chuyện với thư ký Trương cũng rất lễ phép, nhưng khóe mắt lại hướng về phía Tạ Lãng, ở Lê Giang Dã toát lên một vẻ quyến rũ khó tả nào đó, khi được bao bọc trong chiếc áo vest của Tạ Lãng như thế này.
Thực ra Lê Giang Dã cũng không nói rõ được, chỉ là khi trong lòng mềm nhũn thì ánh mắt và nụ cười cũng trở nên rất đỗi dịu dàng——
Trước đây, lúc cậu và Tạ Lãng cùng anh trai đi ăn, anh trai vẫn luôn là người gọi món còn Tạ Lãng cũng chưa từng bày tỏ ý kiến.
Những thứ như là há cảo hay hoành thánh, đúng là Tạ Lãng gói cho cậu ăn nhưng cũng đều là do cậu tự yêu cầu, vì thế rất khó để nói Tạ Lãng đối với chuyện ăn uống có bất cứ cảm giác tham gia nào.
Chỉ có lần này, lần này thì khác.
Thư ký Trương rẽ vào một góc phố và đỗ xe trong một con ngõ nhỏ, nơi góc phố ấy có một quán ăn nhỏ tên là Lão Thuận Đức, cửa trước trông khá cũ kỹ, thực sự không bắt mắt lắm, ngay cả chữ trên bảng hiệu cũng bị bong mất một nửa, thoạt nhìn trông giống Lão Diệp Đức (*).
(*)= 老顺德 (Lão Thuận Đức) 老页德 (Lão Diệp Đức) mất chữ 川.
Cánh cửa quán mở hờ, hơi nóng lượn lờ bay ra bên ngoài.
\”Giám đốc Tạ, hai người vào ăn đi. Hôm nay em thật sự không muốn ăn lẩu nên sẽ lái xe đi lòng vòng quanh phố.\” Thư ký Trương ấn cửa kính xe xuống, đương nhiên cậu ta rất thức thời còn chưa xuống xe đã định rời đi, nhưng không ngờ Tạ Lãng lại dựa vào thành xe, vội vàng khom người xuống tranh thủ lúc Lê Giang Dã không chú ý đến, bèn hỏi một câu: \”Chắc chắn là ở đây à?\”