Nam Phụ (Hiện Đại/Thế Thân/Gương Vỡ Lại Lành) – Chương 32. Hình xăm thuộc về anh – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Nam Phụ (Hiện Đại/Thế Thân/Gương Vỡ Lại Lành) - Chương 32. Hình xăm thuộc về anh

Khi một sự việc xảy ra quá đột ngột, con người thực sự không thể kịp phản ứng lại được.

Ví dụ như Lê Giang Dã bị Tạ Lãng bế bổng lên rồi cưỡng ép đưa vào thang máy như lúc này đây, đầu óc cậu hoàn toàn là một mảnh trống rỗng.

Thực ra, cho dù có quay ngược kim đồng hồ về lại hai phút trước, để tất cả những chuyện này xảy ra một lần nữa thì cậu vẫn khó thể tin được rằng—— đó chính là Tạ Lãng.

Tại sao Tạ Lãng có thể làm ra chuyện như vậy?

Chính vì những suy nghĩ \”tại sao\” cứ tràn ngập trong đầu, nên sự phản kháng tức thời của Lê Giang Dã thậm chí không thể gọi là quyết liệt.

Cậu vừa muốn đẩy Tạ Lãng ra, vừa không hiểu chuyện gì mà phải lên tiếng hỏi: \”Tạ Lãng, anh muốn làm gì hả? Thả em xuống!\”

Thế nhưng người kia vẫn không nói lời nào, cũng hoàn toàn không có ý định buông người ra, ngược lại còn lặng lẽ ôm chặt hơn nữa, chặt đến mức khiến Lê Giang Dã cảm thấy vùng eo của mình như bị siết nghẹt, có phần không thở nổi.

Mãi cho đến khi Tạ Lãng bế thẳng cậu vào trong căn phòng của Hoài Đình, sau đó sải bước đi về phía chiếc giường trong phòng ngủ, Lê Giang Dã mới chậm trễ ý thức được: Điều này là hoàn toàn không đúng.

Tạ Lãng thật sự rất nghiêm túc.

Ngay cả khi Lê Giang Dã vẫn không thể hiểu được sự nghiêm túc này chính xác là gì, nhưng cũng đã đủ để khiến cậu cảm thấy hoảng hốt.

\”Tạ Lãng!\” Sự phản kháng của Lê Giang Dã đột nhiên trở nên hoàn toàn quyết liệt.

Trông cậu mảnh khảnh gầy gò, nhưng vì là một vũ công ba lê thế nên sức lực thực sự không hề nhỏ chút nào, đột nhiên có sự phản kháng xảy ra như vậy khiến Tạ Lãng lảo đảo, thậm chí còn khiến anh không thể bế vững trong một khoảng thời gian.

Chẳng qua là Lê Giang Dã ban nãy bị cưỡng ép bế vào thang máy, thực ra đã để lỡ mất giai đoạn chống cự tốt nhất, thế nên khi cậu chẳng dễ dàng gì trượt khỏi vòng tay của Tạ Lãng, còn chưa kịp chạy thì đã bị anh ôm thẳng lấy eo, sau đó là nhấc bổng người rồi vác lên vai và đi tiếp.

\”Tạ Lãng, anh bị điên à???\”

Lê Giang Dã bị Tạ Lãng vác lên như thế này, cậu càng cảm thấy máu dồn lên não.

Tạ Lãng vừa nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, Lê Giang Dã đã dùng tay trái đấm thẳng vào người anh.

\”Hừ…\” Một đòn này quá nặng, Tạ Lãng bị đánh trúng vào sống mũi không khỏi khẽ hừ một tiếng, khi nhất thời phải chịu đựng cơn đau ập đến bất ngờ, sẽ khiến con người sản sinh phản ứng sinh lý dẫn đến muốn khóc, nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn phản ứng lại ngay lập tức, trực tiếp ấn cổ tay Lê Giang Dã vào đầu giường.

Bị kích thích bởi cơn đau dữ dội, Tạ Lãng đè lên người Lê Giang Dã, trong đôi mắt đen láy đang chăm chú nhìn cậu hiện lên một tia lửa, tựa như có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.

Ánh mắt đó đối với Tạ Lãng mà nói đã là cực kỳ nguy hiểm.

Thế nhưng Lê Giang Dã nhìn Tạ Lãng cũng không hề có ý tránh né, trên chóp mũi của cậu đã xuất hiện vài giọt mồ hôi do xô xát:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.