Nam Phụ (Hiện Đại/Thế Thân/Gương Vỡ Lại Lành) – Chương 25. Muốn được hôn cậu – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

Nam Phụ (Hiện Đại/Thế Thân/Gương Vỡ Lại Lành) - Chương 25. Muốn được hôn cậu

Ngày tuyết đầu mưa rơi cũng là lúc Tạ Lãng hồi phục.

Buổi sáng thức dậy, nhất thời không thể nhớ chính xác được là ngày mấy tháng mấy, chỉ là khi mở rèm cửa ra, nhìn thấy từng bông tuyết nho nhỏ đang lặng lẽ rơi ở bên ngoài tô điểm cho những cành cây khô héo, khung cảnh ấy khiến anh không khỏi ngừng lại hồi lâu, khiến anh cảm thấy mọi thứ đều trong lành nhưng thật cô quạnh.

Đã một tháng kể từ khi Tiểu Dã rời đi.

Nỗi đau trên cơ thể thật sự giống như một bùa phép thần bí.

Tạ Lãng không còn ho nữa, những nốt phát ban cũng biến mất hoàn toàn, nhưng anh vẫn không ngừng nghĩ về Lê Giang Dã, những suy nghĩ ấy cứ ào đến tự nhiên tựa hơi thở.

Cảm giác đó, giống như cơ thể của anh đang bị nuốt lấy bởi một thứ bùa phép bí hiểm——

Không phải là cơn đau đã biến mất, mà là anh luôn tồn tại cùng nỗi đau.

Hồi còn bé, Tạ Lãng đã từng bị ngã từ trên cầu thang xuống và rách đầu gối, lúc đau đến phát khóc, mẹ đã nói với anh rằng: Đau đớn có gì mà đáng sợ. Bởi vì con người sinh ra tính kiên nhẫn trong đau đớn, để rồi sau đó trong sự kiên nhẫn lâu dài mới trở thành phẩm giá cao quý.

Thế nên anh luôn là một người có ngưỡng chịu đau cực kỳ cao.

Giống như vào buổi tối bảo vệ Lê Giang Dã ấy, anh đã bị kẻ ác dùng dao đâm vào cánh tay vô cùng nghiêm trọng, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề kêu đau một tiếng nào.

Nhưng hoài niệm luôn một nỗi đau dài đằng đẵng.

Vì vậy Tạ Lãng thậm chí còn thầm cảm thấy, đối với mình đó là một chuyện tốt.

Nỗi đau sẽ không bao giờ nguôi ngoai, tựa như dấu ấn Lê Giang Dã để lại trong tinh thần anh vậy, dù bọn họ đã cắt bỏ mối quan hệ thể xác nhưng anh vẫn có thể âm thầm bảo vệ cậu.

Đó có thể là mối quan hệ lý tưởng của anh.

\”Lê Gia Minh——\”

Tạ Lãng đang định đưa chú chó con xuống tầng, nhưng lúc từ cửa sổ quay đầu lại liền nhìn thấy nhóc kia đang nằm trên giường gặm thứ gì đó.

Anh đi tới nhưng cũng không trách mắng Lê Gia Minh, có lẽ mấy ngày nay vì trên sàn nhà quá lạnh, có điều là khi nảy ra suy nghĩ này, Tạ Lãng biết bản thân chỉ là đang tự lừa dối chính mình.

Anh không nghiêm túc tuân thủ theo quy định là chó con không được lên giường, bởi anh thường nghĩ đến vẻ mặt ấm ức của Lê Giang Dã khi bị mình ngăn cản không cho cậu ôm Lê Gia Minh lên giường.

Nếu như lúc đó đồng ý thì tốt rồi, Lê Giang Dã đã có thể ôm chú chó con trong tay đi ngủ.

Mỗi lần nghĩ lại, đều sẽ thấy vô cùng nuối tiếc.

Tạ Lãng nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu xù lông của nhóc con kia, khẽ hỏi: \”Muốn đi nghịch tuyết không?\”

Lê Gia Minh chẳng hiểu mô tê gì nghiêng đầu qua nhìn anh, dưới móng vuốt còn có thứ gì đó mà chú ta đang gặm dở, Tạ Lãng đưa tay ra rồi cầm lấy, lúc anh cầm vào cảm thấy rất lạnh—— hóa ra đó là một chiếc bật lửa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.