Cho đến khi Lê Giang Dã lên xe của Nhậm Nhứ Nhứ, dựa vào lưng ghế thì cậu mới ngẩng đầu lên và hít một hơi thật sâu.
Thực ra nếu như đã hạ quyết tâm, thì đến lúc chia tay hẳn là cũng sẽ không quá khó khăn.
Lúc trước cậu đã từng nghĩ như vậy, nhưng khi thật sự phải đối mặt với Tạ Lãng, cậu mới nhận ra không phải như thế.
Không phải vì tâm trạng yếu đuối như xuất phát từ sự không đành lòng hay do dự, chẳng qua là cậu không kiềm chế nổi mà cảm thấy buồn bã thôi.
Khi nhìn thấy Tạ Lãng ôm chặt lấy Lê Gia Minh bằng cả hai tay;
Nghe Tạ Lãng cố chấp hỏi mình, \”Điều đó có nghĩa là gì\”;
Hóa ra cảm xúc đau buồn lại có thể dễ dàng lấn át Lê Giang Dã đến thế, thậm chí cậu còn cảm nhận thấy một sự trống rỗng cùng hoang mang chưa từng có.
\”Em vẫn ổn chứ?\” Nhậm Nhứ Nhứ quay đầu qua, cô hỏi bằng sự quan tâm.
\”Vâng, em không sao, vừa lấy chút đồ xong là em đi xuống luôn.\” Lê Giang Dã vô thức đáp lại, nhưng lúc Nhậm Nhứ Nhứ nắm vào vô lăng thì cậu lại đột nhiên không kiềm được, kêu lên một tiếng: \”Khoan đã——\”
\”…?\” Nhậm Nhứ Nhứ mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không lập tức lên tiếng.
Lê Giang Dã nghiêng người về phía trước, cứ như vậy ngẩng đầu lên nhìn qua lớp cửa kính ô tô, sau đó cuối cùng cũng tìm được ngọn đèn đã từng thuộc về mình giữa ngàn vạn ánh đèn trong tòa nhà kia——
Cậu chỉ nhìn thoáng qua hai giây, rồi lại nhanh chóng quay qua Nhậm Nhứ Nhứ nở nụ cười, sau cùng là cúi đầu thắt dây an toàn và khẽ nói: \”Đàn chị, chúng ta đi thôi!\”
Cậu cũng không còn để lộ ra vẻ lưu luyến nữa.
…
Vào buổi tối mà Lê Giang Dã rời khỏi thành phố N, ê kíp của Lê Diễn Thành cuối cùng cũng đưa ra một tuyên bố chính thức, phủ nhận anh ta không phải là người trong đoạn video kia.
Lúc Lê Giang Dã ngồi trên xe, nhìn thấy tin tức chợt hiện lên trên bảng tin điện thoại di động của mình, có điều là cậu chẳng có chút hứng thú nào để bấm vào xem, thế là dứt khoát ném điện thoại lại vào trong túi——
Thực ra như thế này cũng tốt, đại khái là mẹ cũng có thể yên tâm.
Lê Giang Dã hiểu rất rõ mẹ mình.
Bà ấy là kiểu người phải dựa dẫm vào ai đó mới có thể sống tốt được.
Một thân một mình nuôi hai con nhỏ, không phải là điều dễ dàng với một người phụ nữ, nhưng sau bao năm thăng trầm, khi hai đứa con trai đã trưởng thành thì bà ấy cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Ngược lại, bà ấy càng trở nên yếu đuối và dựa dẫm hơn, giống như muốn có được một sự bù đắp nào đó cho những năm tháng đau khổ đã qua, giống như một loại dây leo mảnh khảnh, chỉ khi sống chết quấn lấy mới cảm nhận được ý nghĩa.
Vì vậy, Lê Diễn Thành có thể vượt qua thời điểm khó khăn này và tiếp tục ở lại thành phố N cũng tốt, bởi mẹ cuối cùng cũng có thể ỷ lại vào người con trai lớn mà mình yêu thương nhất.