Nam Nhứ hoàn toàn không biết bên phía Giang Định Châu, Liễu Lăng Ca và Phong Dị đều mang một tâm tư riêng.
Nàng kinh ngạc nhìn cháu trai của mình: “Con muốn vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh?!”
“Vâng, tiểu dì.”
Sắc mặt Kinh Nhung vẫn bình tĩnh, mang theo vẻ trầm ổn chín chắn vượt xa tuổi tác của mình. Trong đôi mắt nâu đen của hắn tràn đầy sự kiên định: “Con nhất định phải đi.”
Hắn nói: “Chỉ có không ngừng chiến đấu mới khiến con trưởng thành, đối thủ trong tương lai của con chính là Ma Tôn Phong Dị ——”
Hắn hít sâu một hơi: “Con không thể bỏ lỡ cơ hội này. Hơn nữa, tiểu dì, nương con đã từng vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh.”
“Hả?” Nam Nhứ nói, “Nhị tỷ từng vào đó?”
Kinh Nhung nói: “Người nói trong bí cảnh có một cấm chế có thể cảm ứng được lực lượng huyết mạch của chúng ta, nhưng lần trước nương con vào, vẫn chưa tìm được cách để mở cấm chế đó.”
“Con nghĩ” Kinh Nhung chậm rãi nói, “Trong cấm chế ấy, có thứ gì đó có thể giúp ích cho con.”
Nam Nhứ: “Ồ……”
Nam Nhứ kỳ thật vốn không định tham gia bí cảnh lần này.
Không phải nàng không có hứng thú, mà là Lê Vân bảo nàng ở lại.
Lê Vân nói với nàng, mỗi lần bí cảnh mở ra, đều sẽ có ma tu trà trộn vào, gây rối thế cục giữa các đệ tử của đại tông môn, khiến bọn họ nảy sinh mâu thuẫn, tàn sát lẫn nhau.
Mặc dù Phong Dị chưa tìm đến nàng, nhưng nàng luôn có linh cảm, Phong Dị sẽ đến bí cảnh.
Bởi vì Lê Vân cũng sẽ đi.
Lê Vân nói: “Một khi biết ta sẽ vào bí cảnh, Phong Dị nhất định sẽ phái người tới giết ta…… Thậm chí, hắn có thể đích thân ra tay.”
“Pháp tắc của bí cảnh không cho phép người có tu vi trên Nguyên Anh vào. Nếu muốn vào bí cảnh, tất cả ma tu đều phải áp chế tu vi xuống Kim Đan. Nhưng với tính cách đa nghi của Phong Dị, hắn chắc chắn sẽ không tin tu vi của ta chỉ khôi phục đến Kim Đan, nên sẽ phái cao thủ Nguyên Anh kỳ vào bí cảnh.”
Hắn nói: “Ta không muốn cả đời co đầu rút cổ ở Thái Huyền Tông. Trong bí cảnh, ta chỉ cần đối phó với các đợt tấn công của Kim Đan kỳ, nhưng ngoài bí cảnh, phải đối mặt với cả Nguyên Anh kỳ, thậm chí là cả Hóa Thần kỳ ——”
“Nếu đã như vậy, không bằng ở trong bí cảnh giải quyết hết bọn chúng.”
Khi nói lời này, vẻ mặt của Lê Vân điềm nhiên như cũ, nhưng trong mắt toát lên sát khí mà nàng chưa bao giờ thấy.
Lê Vân nói cho nàng về sự nguy hiểm nếu vào đó, sau đó ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng để trấn an: “Nàng hãy ở lại Thái Huyền Tông, khi không có ta ở đây, nàng hãy ở cạnh Ô phong chủ. Phong Dị muốn giết chính là ta, có ta kiềm chế hắn, lại thêm đại trận hộ sơn của Thái Huyền Tông, hắn sẽ không làm gì nàng được.”
Nam Nhứ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “…… Được.”
Bản lĩnh ba cọc ba đồng của nàng, có đi cũng chỉ tổ làm vướng chân.