Chờ Nam Nhứ bước ra khỏi không gian giới tử, trời đã là đêm.
Màn đêm thực sự ——
Không phải màn đêm mà nàng có thể điều chỉnh trong không gian giới tử.
Nam Nhứ tiễn Lê Vân ra khỏi phòng, lại luyến tiếc tiễn hắn đến tận sơn môn.
Khi đi ngang qua tiền viện, đúng lúc nàng thấy Ô Đại Sài đang ngồi dưới ánh trăng phơi dược.
Ô Đại Sài tức giận hừ lạnh một tiếng, nhìn nàng: \”Ồ, nghỉ học một ngày rồi đấy. Người trẻ tuổi, chú ý tiết chế.\”
Nam Nhứ: \”……\”
Nàng không phải, nàng không có.
Hơn phân nửa thời gian nàng đều dùng để luyện hóa không gian giới tử!
Nam Nhứ không biết nói gì, chỉ lặng lẽ nghe răn dạy.
Ô Đại Sài ngay cả Lê Vân cũng không tha, thổi râu trừng mắt, giọng khó chịu: \”Đã uống thuốc chưa?\”
Lê Vân nhàn nhạt nói: \”Uống rồi.\”
Nam Nhứ lập tức lo lắng nhìn Lê Vân: \”Uống thuốc gì? Chàng bị thương à? Vừa nãy……\”
Vừa nãy nàng không hề thấy gì cả?
Ô Đại Sài nhìn tiểu đồ đệ như vậy lại càng bực, quay mặt sang Lê Vân nói: \”Mau đi đi, đi nhanh lên, đừng đứng ở đây làm chướng mắt ta.\”
Lê Vân cũng không giận, khẽ gật đầu với Ô Đại Sài: \”Ô phong chủ, cáo từ.\”
Hắn lại quay sang nhìn Nam Nhứ, nói: \”Ta đi đây.\”
Nam Nhứ nhìn Ô Đại Sài, rồi lại nhìn Lê Vân, cảm giác như mình là đôi tình nhân nhỏ trong ký túc xá đại học, trong lúc ký túc xá chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, thì bị bác gái quản túc tách ra.
Nàng nháy mắt với Lê Vân.
Lê Vân nhìn nàng một cái, rồi ngự kiếm rời đi.
\”Đừng nhìn nữa!\” Giọng nói thô ráp của Ô Đại Sài đầy khó chịu, \”Nhìn thêm nữa là thành hòn vọng phu đấy! Đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải bổ sung thêm buổi học hôm nay nữa đấy!\”
\”Vâng sư phụ!\”
Nam Nhứ ngoan ngoãn nghe lời, không muốn chọc vào tâm trạng không tốt của Ô Đại Sài.
Khi về phòng, nàng đợi Lê Vân vào không gian giới tử của nàng ——
Cái nháy mắt ra hiệu vừa nãy, hắn chắc phải nhận ra rồi chứ?
Nam Nhứ ngồi trên đầu giường chờ hắn vào không gian.
Chờ mãi
Nếu Lê Vân vào không gian, lúc ra chỉ có thể xuất hiện bên cạnh nàng…… Vậy nàng sẽ trở về bằng cách nào?
…… Thôi kệ.
Tu vi của hắn đã khôi phục đến Nguyên Anh, chắc tránh mặt Ô Đại Sài hẳn là…… Không thành vấn đề đâu nhỉ?
Nam Nhứ tiện tay lấy một cuốn sách đọc.
Nàng vừa đọc sách vừa chờ hắn, chờ đến khi nàng ngáp một cái, Lê Vân vẫn chưa đến.