Lúc Tử Văn tìm đến, Hạo Hiên đang ngồi trên băng ghế dài, nửa thân trên để trần, quần còn chưa kéo khoá, lỏng lẻo mập mờ. Hắn ngậm một điếu thuốc, đôi mắt ẩn sau làn khói mờ ảo tràn đầy khiêu khích.
Một tiếng rên rỉ đau đớn kéo dài, Tử Văn đưa mắt nhìn theo, toàn thân lập tức lạnh toát.
Nằm dưới đất là một cơ thể máu me đầy mình, xộc lên là mùi tinh dịch cùng nước tiểu khai nồng không rõ là của ai, hai chân thon dài tràn ngập dấu roi, những vết thương chằng chịt thế chỗ cho làn da mềm mịn ban đầu.
Chu Cẩm mặt mũi bầm tím sưng tấy, chỉ có đôi mắt ngây dại ánh nước vẫn còn long lanh sáng bừng, cậu không có sức nói chuyện, chỉ có thể rên rỉ trong cổ họng biểu hiện cho đau đớn tột cùng.
Cổ Tử Văn như bị ai đó bóp nghẹt, toàn thân anh cứng đờ, giống như một khúc gỗ đứng đó, dường như không thể tin được hiện thực trước mắt.
\”Không biết giám đốc Trương tại sao lại xuất hiện ở đây? Để ngài thấy vợ chồng chúng tôi như vậy, thật là ngại quá.\”
Hạo Hiên nhếch môi cười, tay cầm một khẩu súng liên tục vuốt ve, ánh mắt đen kịt tràn ngập sự nguy hiểm, dưới ánh lửa lại càng thâm trầm sắc bén.
Nhìn tên đàn ông không biết điều nhiều lần cướp vợ của hắn đi, Hạo Hiên hận không thể băm Tử Văn ra làm trăm mảnh.
Tử Văn hai mắt đỏ hoe nhìn Hạo Hiên, bờ môi run rẩy vì tức giận.
\”Ra đây là cách mà mày đối xử với Tiểu Cẩm, bảo sao em ấy lại sợ hãi và căm hận mày đến vậy. Hạo Hiên, mày thật đáng kinh tởm.\”
Hạo Hiên ngẩn ra một lát sau đó không nhịn được cười to, thậm chí cười chảy cả nước mắt, làn da vốn xám xịt của hắn vì thế mà đỏ lên đôi chút.
\”Trương Tử Văn, mày thật có khiếu kể chuyện cười, trước khi nói người khác, tại sao không xem lại chính bản thân mình đi chứ?\”
Nói rồi hắn bước tới túm tóc Chu Cẩm, mang theo sự chế nhạo hỏi.
\”Cục cưng em nói xem, tại sao đêm hôm khuya khoắt quần áo xộc xệch chạy ra ngoài, mặt mũi thì lấm lem nước mắt, có phải bị tên đó cưỡng hiếp bất thành đúng không?\”
Chu Cẩm đau đớn kêu ư ư, bên dưới ọc ọc mấy tiếng, một bãi tinh dịch kèm tơ máu từ âm đạo ồ ạt chảy ra ngoài.
\”Có phải em nghĩ rằng hắn sẽ giúp em trốn thoát, cho em một cuộc sống tự do mà em hằng mong ước, nhưng rồi lại vỡ mộng, anh Tử Văn đáng kính hoá ra chỉ là một tên khốn giả tạo.\”
Hạo Hiên mỉa mai nói, từng câu từng chữ đều đâm thẳng về phía Tử Văn, nhìn sắc mặt anh trắng bệch, Hạo Hiên càng thêm khoái trá cười lớn
\”Kẻ đáng kinh tởm mới chính là mày, ngày đêm chỉ biết mơ tưởng đến vợ người khác, rốt cuộc cũng không dành lại được gì, đến cả Chu Cẩm cũng không cần mày nữa, mày lấy tự tin gì để đấu với tao đây?\”
Tử Văn nhất thời không nói nên lời, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ tợn, anh thấy gã đàn ông này thật vô liêm sỉ.