\”Bas Hasanat, em phải biết anh là ai, anh nếu đã không để em rời khỏi, thì dù em có hoá thành tro tàn anh cũng chẳng để em tự do. Xin lỗi… Bas Hasanat, anh cũng chỉ vì yêu em mà thôi..!\”
Úp mặt vào hõm cổ Bas, Maxky chậm rãi hít thở một cách thích thú, ôm lấy thân thể nuột nà trong lòng mang lại cho anh cảm giác khoan khoái, được ôm người mình yêu chính là một loại hạnh phúc được xếp vào hàng nhất trong cuộc đời.
\”Em đói bụng không? Xuống lầu cùng anh dùng bữa tối!\”
Không đợi người trong lòng phản ứng Maxky đã bế xốc người dậy ôm ngang cậu ra khỏi phòng, Bas chẳng buồn phản đối còn tựa đầu vào ngực anh tìm tư thế dễ chịu nhất để anh ôm. Trong lòng Maxky lúc này nóng lạnh xen kẽ buồn vui, Bas ngoan ngoãn như đứa trẻ khiến anh yên tâm được phần nào, mi mắt cụp xuống dịu dàng nhìn sóng mũi của cậu mà mỉm cười.
\”Nếu như em có thể ngoan ngoãn cả đời như vậy nằm trong lòng anh, anh cũng có thể ôm em như vậy cả đời cùng nhau du ngoạn khắp thế gian!\”
\”Ừm…nếu như vậy thì tốt quá, nếu như được, nơi em muốn đến đầu tiên là đường hầm Wisteria!\”
\”Nhật Bản sao? Oat và Ngern năm nào cũng đi! Khi đến mùa hoa nở anh sẽ đưa em đi!\”
\”Ông xã..khi nào vậy? Có kịp không?\”
\”Khoảng giữa tháng tư, tận bốn tháng nữa mới có hoa! Lúc đó anh sẽ đưa em đi!\”
Xuống đến bàn ăn Maxky vẫn không đặt cậu xuống, ôm gọn người lại đặt trên đùi mình chậm rãi gắp thức ăn đưa đến miệng cậu. Bas không kén ăn, Maxky đút món gì cũng nhai ngồm ngoàm phồng cả miệng lên, miệng nhỏ chúm chím nhai nhai cứ như con thỏ nhỏ được cho ăn.
Đầu bếp đến nhìn cũng phải phì cười vì Bas quá đáng yêu.
\”Ngài Ratchata, em bé của ngài vừa ngủ dậy sao? Sao lại lười biếng rúc vào lòng người khác thế kia?\”
Bas bị trêu chọc mặt đỏ tận mang tai cúi đầu nhai thức ăn không trả lời, miệng nhai càng nhanh trông càng buồn cười. Quay người vào trong nụ cười của Oat liền thu lại, Bas, em chỉ còn hai ngày để yêu hắn ta thôi, sau hai đêm nữa sự việc sẽ không thể vãn hồi, cũng như gia đình của anh và em, không thể quay về như trước được nữa.
Maxky xúc một thìa cơm, gắp một miếng thịt, bỏ một cọng rau lên phía trên đưa đến miệng Bas, cậu há miệng ăn hết thìa này đến thìa khác, thi thoảng anh sẽ xen kẽ vào vài thìa canh, cẩn thận dùng giấy ăn lau đi thức ăn vương trên miệng nhỏ đang bận rộn nhai nhai.
\”Ông xã, anh thấy mình có đang giống chăm sóc trẻ con không?\”
\”Không có! Anh là đang chăm sóc cho chồng nhỏ của mình! Bạn lớn chăm sóc cho bạn nhỏ, mập mạp béo tốt vào mới đáng yêu!\”
Bas vui vẻ ngậm một miệng thức ăn cười híp cả mắt khiến trong lòng Maxky ngọt ngào đến mềm nhũn, nhưng đâu đó trong vui vẻ vẫn còn chút lo sợ hoang mang không dứt, Bas ngoan như vậy có phải em ấy đã đồng ý bỏ qua chuyện kia rồi không? Còn gọi anh là ông xã, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi có phải không?
Bữa tối trôi qua một cách ngon miệng trong ấm áp, Bas nói muốn đi dạo ngoài vườn hóng mát một chút Maxky liền ôm cậu đi, phải nói là chỉ là vườn cây nhưng nó rộng đến nỗi như một cái mê cung, không cẩn thận sẽ đi lạc mất thôi!


