YOU ARE READING
Tác giả: Tiểu Tang Du
Covert: Vespertine
Editor: hungtuquy
Tô nhan làm một đại lương dân, ngày nọ lại bị một hệ thống không thể hiểu lựa chọn
Tô nhan: Vì cái gì chọn ta???
Hệ thống quân: Bởi vì ngươi là cái nữ nhân tốt
Tô nhan: #%*……
Từ đây, tô…
#18
#caoh
#codai
#hethong
#hiendai
Editor: hungtuquy
Phong Kỳ tuy rằng đồng ý để Tô Nhan cùng Đồng Đồng tiếp xúc, nhưng tâm lý vẫn không quá yên tâm, cho nên lúc hắn mới vừa hạ triều trở về nghe nói Tô Nhan chờ ở phòng Đồng Đồng gần một canh giờ, không nói hai lời liền hướng tới phòng Đồng Đồng chạy đến, vừa đến cửa liền nghe được tiếng khóc, hắn nói không nên lời cảm giác thất vọng, hắn quả nhiên vẫn là đối với Tô Nhan có kỳ vọng quá cao, vì thế hắn đột nhiên đẩy cửa ra, tức giận mắng Tô Nhan. Chính là sự tình lại có chuyển biến, nàng nói nàng chỉ là hôn Đồng Đồng một chút, sau khi được Đồng Đồng khẳng định đáp án, hắn đột nhiên liền có chút cao hứng.
Hắn có thể cảm giác được bước chân phía sau có chút hỗn độn, tỏ rõ tâm tình thấp thỏm bất an. Hắn tìm một cái đình hóng gió, ý bảo Tô Nhan ngồi xuống, rất có tư thế muốn nói chuyện lâu.
\”Tô Nhan, ngươi là đang có âm mưu gì?\” Hắn trầm giọng hỏi, càng ngày càng xem không hiểu ý đồ của nàng.
\”Ta chỉ là muốn đối tốt với Đồng Đồng, muốn làm một mẫu thân tốt mà thôi, như thế nào ở trong mắt ngươi lại là âm mưu?\” Tô Nhan tức giận bất bình nói. Nỗ lực của mình bị người khác xem như dụng tâm kín đáo, liền tính là sợ hắn cũng sẽ không nén giận.
\”Tốt nhất nên như vậy.\” Phong Kỳ mặt vô biểu tình mà nói, \”Bất quá, ngươi quá nóng vội, nếu không lại giống như vừa nãy dọa đến Đồng Đồng.\” Nói xong, đứng dậy liền đi.
Tô Nhan nhìn hắn bóng dáng yên lặng xuất thần, \”Kỳ thật, hắn cũng không phải lãnh khốc vô tình, đối với Tô Nhan cũng không phải toàn bộ phủ định…\” thanh âm nỉ non thực mau liền trôi ở trong gió.
Lúc Tô Nhan trở lại phòng Đồng Đồng, con bé đã rửa mặt xong. Nàng hỏi Đồng Đồng ngày thường làm cái gì, mới phát hiện sinh hoạt của con bé thập phần đơn giản, buổi sáng được nữ tiên sinh dạy đọc sách tập viết, giữa trưa ngủ một lát, sau khi rời giường liền tự mình chơi đùa, buổi tối lại ôn tập một chút liền lên giường ngủ.
Tô Nhan nghĩ muốn thay đổi một chút, liền mỗi ngày bồi Đồng Đồng đọc sách, chơi đùa, Đồng Đồng lúc đầu còn tương đối câu nệ, ở chung vài ngày liền đối với Tô Nhan thập phần thân cận, dù sao cũng là tiểu hài tử, sẽ không biết mang thù, ai đối với mình tốt liền thích người đó, huống chi Tô Nhan là thiệt tình đối tốt với nàng, nàng tự nhiên liền đối với Tô Nhan thập phần tin cậy, đem những chuyện lúc trước đều vứt ở sau đầu.
Phong Kỳ thường xuyên lén lút tới xem hai người ở chung, có khi sẽ nhìn thấy Tô Nhan bồi Đồng Đồng cùng nhau nghe nữ tiên sinh giảng bài, ánh mắt ôn nhu thường thường dừng ở trên người Đồng Đồng, trên mặt mang theo tươi cười thỏa mãn; có khi sẽ nhìn thấy một lớn một nhỏ nằm ở trên giường ngủ trưa, tay nàng đáp ở trên người Đồng Đồng, là một loại tư thế bảo hộ, mặt mày tinh xảo, nhan sắc an tĩnh khi ngủ làm người thấy thế nào cũng đều xem không đủ; có khi sẽ nhìn thấy Tô Nhan bồi Đồng Đồng ở trong hoa viên chơi trốn tìm, nàng rõ ràng có thể trốn kĩ, lại cố ý lộ ra góc váy làm Đồng Đồng phát hiện, rõ ràng sớm đã nhìn thấy Đồng Đồng lại ra vẻ không biết, nơi nơi đều tìm, thẳng đến khi Đồng Đồng nhảy ra, vui vẻ mà nói \”Mẫu thân tìm kiếm quá tệ\”, Tô Nhan liền sẽ giơ lên tươi cười, khen nói: \”Đồng Đồng thật lợi hại!\” Toàn bộ hoa viên đều quanh quẩn tiếng cười vui vẻ, giống như chuông bạc thanh thúy; nếu là buổi tối, hắn đứng ở cửa liền có thể nghe được Tô Nhan dùng âm điệu ôn nhu vì Đồng Đồng giảng chuyện xưa trước khi ngủ, nàng giảng chuyện xưa mà hắn trước kia chưa bao giờ nghe qua, lại rất mộng ảo, thực khiến người mê muội.
Liền Phong Kỳ đều không có phát hiện, chỉ trong mấy ngày hắn đã đối với Tô Nhan say mê, nếu không, lúc biết rõ nàng đối với Đồng Đồng không có ác ý, sẽ không tự chủ được mà tới gần nàng, nghe một chút thanh âm ôn nhu, liền muốn nhìn xem dung nhan tinh xảo? Liền quản gia đều phát hiện khuôn mặt lạnh lùng của tướng quân mấy ngày nay ấm áp hơn rất nhiều!
Ngày này, Ngũ hoàng tử tới tìm Phong Kỳ thương lượng sự tình, khi đi ngang qua hoa viên ngẫu nhiên nhìn thấy trong bụi hoa có một mạt thanh nhã, liền tò mò mà tiến đến xem xét, hắn đối với phủ tướng quân là khách quen, đối với phủ tướng quân lại rất quen thuộc, hắn cảm thấy phong cảnh hoa viên không tồi, muốn thưởng thức trong chốc lát mới đi gặp tướng quân. Chờ đến khi hắn đến gần bụi hoa liền thấy, trong lòng không khỏi rung động, trong bụi hoa là một nữ tử đang ngủ, là hoa yêu? Hay là hoa tiên?
Người ngủ trong bụi hoa đúng là Tô Nhan, hôm nay nàng vốn dĩ tưởng cùng Đồng Đồng chơi trò chơi, nhưng Đồng Đồng nói muốn tặng cho nàng một cái lễ vật, thần thần bí bí, nói nàng ở chỗ này chờ, trong chốc lát kinh hỉ liền tới, nói xong Đồng Đồng liền chạy đi, Tô Nhan đành phải ở bụi hoa chờ, bởi vì tối hôm qua không ngủ được, liền bất tri bất giác ngủ rồi.
Tô Nhan vốn là trời sinh cực mỹ, lại có được một thân da thịt tuyết trắng mịn màng, bởi vì không có son phấn che lấp, da thịt trong suốt liền hiện ra ở trước mắt Triệu Dật, ngũ quan tinh xảo giống như một bức thủy họa, mê người nhất vẫn là môi đỏ, ở dưới làn da tuyết trắng nổi bật lên một tia mị hoặc. Nàng mặc một cái váy sam thủy lục, tuy rằng không phải váy lụa, nhưng cũng là một loại tính chất khinh bạc vân cẩm, dán sát thân thể, đem dáng người tinh tế yểu điệu phụ trợ ra tới, Triệu Dật nhìn mỹ nhân say ngủ, phảng phất liền không cảm giác được sự nóng bức của mùa hè.
Vốn dĩ nguyên chủ luôn thích trang điểm mỹ lệ, đem da thịt mỹ ngọc mai một, hơn nữa, bởi vì nàng ta luôn trang điểm, che dấu ngũ quan xinh đẹp. Cho nên bây giờ nhìn thấy Tô Nhan không có son phấn làm Triệu Dật cảm thấy chưa từng thấy qua, Triệu Dật cũng không nhận ra người mà hắn xem như tiên nữ chính là người mà mấy hôm trước hắn nhắc tới.
Triệu Dật đang muốn đến gần thưởng thức mỹ nhân, lại nghe thấy một tiếng bước chân nhỏ vụn chậm rãi tới gần, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện là nữ nhi bảo bối của Phong Kỳ, thấy hắn ở đây, ánh mắt lộ ra biểu tình kinh ngạc. Tiểu gia hỏa vừa định nói chuyện, đã bị Triệu Dật ra dấu im lặng, mỹ nhân đang ngủ, sao có thể quấy nhiễu? Xem bộ dáng của tiểu gia hỏa, là nhận thức được mỹ nhân này, đến lúc đó để Phong Kỳ tra một chút, lại đem nàng mang đi, Phong Kỳ là khối băng nhiều năm cũng chỉ có Tô Nhan là nương tử, trước mắt mỹ nhân này khẳng định không phải thiếp thất, nghĩ đến mỹ nhân này sắp là của mình, tâm tình nhịn không được mà tốt lên, sờ sờ đầu tóc Đồng Đồng, nhẹ nhàng mà rời đi.
Đồng Đồng tới kêu mẫu thân đi xem kinh hỉ mà nàng chuẩn bị tốt, lại thấy mẫu thân ngủ ở trong bụi hoa, một vị thúc thúc đứng ở cách đó không xa nhìn nàng, mà thúc thúc này nàng nhận thức được, là người thường xuyên tới tìm cha, nghe hạ nhân kêu hắn là Ngũ hoàng tử. Nàng vừa định lên tiếng đánh thức mẫu thân, đã bị Ngũ hoàng tử thúc thúc ngăn lại, nàng nghĩ nghĩ, cũng đúng, nếu như nàng đang ngủ lại bị người đánh thức, sẽ không cao hứng, mẫu thân đại khái cũng sẽ như vậy! Vì thế nàng liền ngoan ngoãn ngồi ở bên người chờ mẫu thân tỉnh lại.
\”Phong Kỳ, trong phủ ngươi có nữ tử nào có dung nhan đặc biệt không?\” Triệu Dật mới vừa bước vào cửa thư phòng liền gấp không chờ nổi mà hỏi vào vấn đề chính.