Mặt cún Tề Sở mộng bức: \”Thứ gì đây? Một chữ cũng nghe không hiểu.\”
Chu Hân Hân buông tay: \”Ta cũng không biết vì sao, liền mơ thấy mấy người các ngươi, câu chuyện trong mơ của các ngươi đều như nhau .\”
Khi cô nói thì ánh mắt như theo bản năng mà nhìn về phía Tần Tứ tựa hồ có chút sợ hãi.
Ở trong mộng, ánh mắt cuối cùng của tên đại ôn thần này nhìn cô như là muốn lột sống cô vậy, còn thả xuống virus gây đến toàn thành đều là ôn dịch, dân chúng lầm than.
Mọi thứ trong mơ quá đỗi chân thật, như là một thế giới chân thực vậy.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Chu Hân Hân liền bắt đầu điên cuồng nghĩ lại.
Cô rốt cuộc đã làm chuyện gì không thể tha thứ a, sao lại có thể mơ thấy tên đại ôn thần này muốn lột xuống lớp da cô đâu?!
\”Cho nên cuối cùng ngươi mơ thấy gì?\” Tề Sở nhìn Chu Hân Hân, cũng không biết vì cái gì nhưng mà lại theo bản năng cảm thấy không thích hợp.
Chu Hân Hân nghẹn nửa ngày, cuối cùng lắc lắc đầu: \”Không có gì.\”
Nói gì thì nói, nàng nếu mà nói mơ thấy đại ôn thần đầu độc người, người khác có lẽ sẽ báo cảnh sát đem cô bắt đi, đem cô như bệnh nhân tâm thần mà xử lý.
Biểu tình Tô Cận Ngôn bỗng nhiên quái dị lên, hắn nhìn mắt Chu Hân Hân cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc.
Tần Tứ bất động thanh sắc mà nhìn vài người, đáy lòng đã tìm tòi nghiên cứu.
Không khí trong lúc nhất thời quỷ dị lên.
Thời Nhiên chọc khuôn mặt nhỏ nghiêng đầu nhìn bọn họ, có chút khó hiểu: \”Các ngươi vì cái gì đều bất động nha? Là ở chơi 123 người gỗ sao? Nhiên Nhiên cũng muốn chơi!\”
Nói, Thời Nhiên đứng thẳng thân thể, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Tần Tứ.
Tần Tứ không nhịn được mà bật cười, hắn chọc chọc ót Thời Nhiên: \”Tan học lại chơi, chúng ta đi trước vô lớp nộp bài tập.\”
Thời Nhiên tức khắc thân hình mềm xuống, bắt lấy tay Tần Tứ, ý cười ngọt ngào mà đáp: \”Ừm!!\”
Tề Sở lắc lắc cổ, áp xuống sự khác thường trong người mà nhìn mắt Tô Cận Ngôn: \”Đi thôi.\”
Tô Cận Ngôn gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn lướt qua Chu Hân Hân, ánh mắt mịt mờ.
Chu Hân Hân mặt vô biểu tình nhìn bọn họ điên cuồng mà tú ân ái.
Không hâm mộ, một chút cũng không hâm mộ!!
Cô phải làm đại tỷ, như thế nào có thể nói chuyện yêu đương chứ!
Đưa Thời Nhiên vào lớp xong, Tô Cận Ngôn cùng Tề Sở cùng nhau rời đi, hai người ánh mắt đối diện tới, Tô Cận Ngôn hơi hơi mỉm cười, Tần Tứ cũng không có phản ứng, nhìn lướt qua Tô Cận Ngôn sau xoay người liền đi xuống lầu.
Nhìn Tần Tứ xuống lầu Tô Cận Ngôn lâm vào trầm tư.
Mỗi ngày đều trốn học, có vẻ tiểu đáng yêu bân cạnh hắn cũng không biết.


