Thời Nhiên bị Tần Tứ ôm đến phát đau, hắn dùng sức mà hút khí, làm trên eo thịt thịt trở về súc một chút.
\”Tiểu ca ca thấy ác mộng sao? Không quan hệ nga, chớ sợ chớ sợ, Nhiên Nhiên giúp ngươi đem người xấu đánh chạy nha!\”
Thời Nhiên nói có chút cố sức, tay nhỏ dán lên trán Tần Tứ chậm rãi xoa.
Trong ánh mắt Tần Tứ che kín tơ máu, thô bạo trong mộng ở trong lòng tản ra không đi, hương sữa ngọt ở cánh mũi như cố ý vô tình mà di động, đem lệ khí một chút một chút vuốt phẳng, thật lâu sau qua đi Tần Tứ rốt cuộc bình tĩnh lại.
Có lẽ kia cũng không phải cảnh trong mơ.
Tần Tứ nhìn Thời Nhiên, chiếm hữu dục trong người điên cuồng quấy phá, hắn nắm chặt mặt Thời Nhiên một ngụm hôn đi xuống.
Thời Nhiên bị thân đột nhiên không kịp phòng ngừa, nháy đôi mắt hai tay móng vuốt nhỏ không chỗ sắp đặt, cuối cùng cao cao cử lên.
Tần Tứ hôn mang theo đoạt lấy, đầu lưỡi quét môi Thời Nhiên, nhịn rồi lại nhịn cuối cùng vẫn là rút ra.
Hiện tại còn không phải thời điểm.
Ngẩng đầu chỉ thấy khuôn mặt Thời Nhiên đỏ bừng, khóe mắt ướt át, hai tay giơ lên, cực kỳ giống bộ dạng đầu hàng, đáng thương vô cùng, chọc người cực kỳ.
\”Tay giơ lên làm cái gì?\” Tần Tứ nắm lấy tay Thời Nhiên, khóe môi hơi hơi gợi lên, cười liêu nhân.
Thời Nhiên nghẹn nửa ngày, nhu nhu mở miệng: \”Nhiên Nhiên đầu hàng nha ~\”
Tề Sở đẩy cửa ra liền thấy một màn cay đôi mắt này.
Hắn tung ta tung tăng mua cơm trở về chính mình cũng chưa ăn, còn hai người này làm gì đâu?! Quang minh chính đại tình chàng ý thiếp sao?!
Ta mẹ nó phun ra a! Này cái gì đời người khó khăn?
\”Cái kia gì, cơm của hai ngươi.\” Tề Sở căng da đầu đem cơm đưa qua, sau đó làm bộ dường như không có việc gì mà rời đi.
Thời Nhiên tiếp nhận cơm, ngoan ngoãn nói lời cảm tạ: \”Cảm ơn mũ đỏ, ngươi thật là người tốt!\”
Người tốt Tề Sở: \”Việc nhỏ, đều là việc nhỏ…\”
Mở ra cơm, Thời Nhiên nhìn đùi gà to trong hộp, tức khắc hai mắt tỏa ánh sáng, đang chuẩn bị chọc chiếc đũa xuống lại đột nhiên dừng lại, hắn nhìn mặt lộ vẻ mệt mỏi Tần Tứ xong quyết đoán đem đùi gà gắp qua đi.
\”Cái này đùi gà một chút đều không thể ăn, Nhiên Nhiên không thích!\” Thời Nhiên cúi đầu, lặng lẽ đem nước miếng nuốt trở vào.
Tần Tứ nhìn Thời Nhiên hận không thể đem đùi gà chọc thành một cái động, dùng chiếc đũa đem đùi gà chia làm miếng nhỏ, lại kẹp cho Thời Nhiên.
\”Ta, ta không ăn!\” Thời Nhiên lau miệng, tay đẩy Tần Tứ, cưỡng bách chính mình không đi xem đùi gà lớn.
Tần Tứ thanh âm mang theo dụ hống, ánh mắt sa vào: \”Ngoan nhãi con, ăn một miệng nhỏ.\”
Được nha, thơm quá ahhh!!
Thời Nhiên bị đùi gà chọc thèm không được, cuối cùng lại vẫn là ngạo kiều mà hừ một tiếng, giả vờ khó xử mà nhìn Tần Tứ: \”Vậy Nhiên Nhiên liền cố mà làm ăn một ngụm đi!\”
Nói xong Thời Nhiên ngậm lấy chiếc đũa của Tần Tứ trực tiếp đem thịt gà ngậm đi.
\”Thật ngon!!\” Má nhỏ nhai thịt, trong mắt Thời Nhiên đều phát sáng.
Tần Tứ nhéo một chút Thời Nhiên chóp mũi, nói giọng khàn khàn: \”Tiểu thèm miêu.\”
\”Tiểu ca ca ngươi đam mê thứ!\” Thời Nhiên mồm miệng không rõ mà ăn thịt, luống cuống tay chân mà kẹp lên một miếng thịt đút cho Tần Tứ.
Tần Tứ nheo lại con ngươi tinh xảo: \”Tiểu ca ca không muốn ăn miếng này.\”
Thời Nhiên vừa nghe, buông thịt lại gắp một miếng: \”Tiểu ca ca ăn miếng này ahh!\”
\”Tiểu ca ca muốn chính mình chọn.\” Tần Tứ bỗng nhiên nở nụ cười, mặt mày giãn ra, đẹp cực kỳ.
Thời Nhiên nhìn chằm chằm mặt Tần Tứ bỗng nhiên dại ra, giống chỉ ngốc đầu ngỗng mà gật gật đầu: \”Vậy tiểu ca ca chọn!\”
Tần Tứ chờ chính là những lời này, thiếu niên thân cao chân dài đứng lên, trực tiếp ngậm lấy môi tiểu nãi đoàn.
Trên thế giới có cái gì sẽ thơm hơn bảo bối của hắn sao?


