Emily cứ tiếp tục những gì cô ta muốn , cho đến khi cô chạm vào khuôn mặt James . Nhìn sâu thẳm vào đôi mắt xanh chất chứa đầy đau đớn ấy , Emily cảm giác không thể tiếp tục làm điều này , cô cảm thấy bản thân thật vô sỉ , trở thành dạng người mà bản thân từng coi khinh và ghê tởm nhất .
Động tác dừng hẳn lại , Emily rời khỏi người James .
\”Em xin lỗi , là em không kiềm chế được\”
James có chút ngỡ ngàng , anh yếu ớt cố gắng ngồi dậy , thấy được sự khó khăn của anh , Emily muốn đỡ James nhưng liền bị anh đẩy ra .
\”Bỏ ra\”
James mệt nhoài đứng dậy , đôi mắt ửng đỏ cùng trang phuc trở nên xộc xệch khiến James nhìn thật đáng thương . Anh cố gắng bước từng bước vào nhà , chứng kiến từng ánh nhìn của bọn họ
Mong chờ có , vui mừng có , đau lòng cũng có . Điều này khiến James buồn nôn , họ có thể dửng dưng như vậy trong khi biết mọi sự việc vừa xảy ra . Thật kinh tởm…
\”Con ổn chứ , mẹ xin lỗi…mẹ chỉ là…\”
Bà Margaret chưa kịp nói gì thêm , James đã gạt tay bà ra rồi nhìn bà bằng ánh mắt đầy đau khổ và thất vọng .
Anh không nói lời nào mà bỏ về phòng , lúc này Emily cũng vừa tới , những người còn lại , ngoại trừ ông Waldo và bà Margaret ra , ai ai cũng thi nhau hỏi về những gì vừa xảy ra .
\”Con làm tốt chứ \”
Mẹ của Emily đầy hi vọng mà hỏi cô .
\”Con xin lỗi , con làm không được…con tôn trọng anh ấy …\”
\”Con cái gì ? Tôn trọng thì mày sẽ cưới được thằng bé à\”
Thái độ ngay lập tức thay đổi của mẹ mình khiến Emily bất ngờ . Cô ta đành ngậm miệng không nói gì thêm .
Còn James , sau khi lên phòng anh đã khóa chặt cửa lại . Cảm xúc kiềm chế quá lâu khiến James sụp đổ ngay lập tức , anh lao vào phòng tắm , xối nước lạnh lên cơ thể mình mặc cho hiện giờ trời đã bắt đầu trở lạnh .
James đưa tay chà xát cơ thể mình , anh điên cuồng đến nỗi da thịt đều đã bật máu , cảm giác đau xót từ vết thương cũng chẳng khiến James bận tâm . Đôi mắt anh đỏ ửng kìm không được mà nước mắt ngày càng tuôn ra nhiều hơn .
Vẫn cảm thấy không đủ , James cảm thấy cơ thể mình thật dơ bẩn . Cho dù anh đã tắm sạch , anh vẫn cảm giác thật kinh tởm chính mình . Biết căn bệnh kia lại phát tác , James nhanh chóng lục lọi trong túi áo vest của mình , giống như lần trước uống mà chẳng hề quan tâm tới liều lượng . Anh chỉ biết bám vào thuốc để giữ lấy lí trí , nếu không có nó , có lẽ James đã sớm biến mất từ lâu rồi .
\”Bonnie….hức…Bonnie\”
Trong căn phòng rộng lớn chỉ phát ra âm thanh của tiếng khóc . James cứ lẩm nhẩm tên của cô , dẫu cho anh biết Bonnie sẽ không trả lời .
Nhìn đồng hồ đã là 2h sáng , James không quan tâm mà lái xe vụt đi trong màn đêm tĩnh lặng , dưới cơn mưa phùn , James một mình cô đơn đi tới căn nhà trước đây Bonnie ở .


