Phân biệt: Sirius từ thế giới kia sẽ gọi là Sirius trẻ
____________________________________________________
Tiếng đũa phép va nhau nảy lửa. Sở Bảo Mật ngập trong khói và ánh sáng, từng tia thần chú xé rách bóng tối, phản chiếu lên những gương mặt quyết liệt.
Emilius khiến mọi người phải kinh ngạc. Cậu chiến đấu với sự điềm tĩnh của một người đã trải qua nhiều hơn tuổi đời mình. Đũa phép lướt nhanh, dứt khoát, không một lần chệch hướng. Ba tên Tử Thần Thực Tử ngã gục chỉ trong mười giây.
\”Không hổ danh thần sáng xuất sắc nhất thế hệ,\” Tonks vừa né một lời nguyền vừa nói, giọng gần như là thán phục.
Cách đó không xa, Sirius và Harry đang cùng đấu với Lucius Malfoy. Một cú Expelliarmus từ Harry khiến Lucius chao đảo, nhưng hắn vẫn giữ được thăng bằng, gầm lên giận dữ.
\”Khá lắm, James!\” Sirius vung đũa phép lên, bồi thêm một lời nguyền choáng váng.
Lucius đỡ được, nhưng bị dồn sát vào mép bệ đá giữa phòng. Ở phía xa, Bellatrix Lestrange lướt đi như một cái bóng, miệng cười điên loạn. Ánh mắt cô ta bắt gặp Sirius. Thứ gì đó đen tối lóe lên trong ánh nhìn ấy.
\”SIRIUS\”
Emilius không suy nghĩ. Cậu lao tới. Mọi lời dặn dò, mọi chiến thuật, tất cả đều bị ném sang một bên. Chỉ còn lại một điều duy nhất trong tâm trí: bảo vệ Sirius.
Ngay cả khi cái giá là bản thân mình.
Một tia sáng xanh lục xé toạc không gian.
Cơn đau tê rần xuyên qua vai Emilius như thể ai đó cắt cậu bằng lưỡi kiếm nung đỏ. Cơ thể của cậu cong lại thành một hình cung thanh nhã khi cậu ngã ra sau và chìm qua tấm màn tả tơi treo rũ xuống từ cái cổng tò vò…
Mọi thứ chậm lại. Cậu thấy Sirius, thấy ánh mắt hắn mở lớn đến tuyệt vọng, thấy miệng hắn mở ra để hét tên cậu—nhưng âm thanh ấy không thể chạm tới.
Nhưng thay vì khoảng không vô định, Emilius cảm nhận lưng mình đập vào một mặt phẳng cứng rắn, nhưng ấm áp. Một lồng ngực rắn chắc, thân thuộc đến mức tim cậu như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Một cánh tay siết chặt lấy cậu. Hơi thở nóng ấm lướt qua vành tai, mang theo mùi hương cậu chưa bao giờ quên.
\”…Tìm được em rồi, Emil.\”
Đôi mắt xám quen thuộc nhìn xuống cậu, ánh nhìn đong đầy thứ cảm xúc vừa vỡ òa, vừa kiềm nén đến nghẹt thở.
Sirius.
Sirius của cậu.
Và rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.
_________
Sirius Black không nhớ mình đã hét lớn thế nào khi thấy Emilius ngã vào cánh cổng.
Cảnh tượng ấy như một vết xé rách giữa thực tại và ác mộng. Cậu ngã ra sau, bị hút vào bức màn tối tăm như một vệt sáng cuối cùng tan biến. Hắn không cảm thấy gì ngoài một cơn trống rỗng khủng khiếp, như thể cả ngực mình bị xé ra mà không kịp thở.