Mắc Xích – Pondphuwin, Joongdunk – Chap 4: Bóng đêm – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 50 lượt xem
  • 4 tháng trước

Mắc Xích – Pondphuwin, Joongdunk - Chap 4: Bóng đêm

Có những con người sinh ra để tỏa sáng, cũng có những kẻ sống để chôn giấu ánh sáng trong tim mình, âm thầm bước đi giữa bóng tối mà không ai hay biết.

Dunk – Alpha 26 tuổi – là thư ký riêng của Phuwin tổng giám đốc tập đoàn TSY. Anh là người lịch thiệp, điềm đạm, luôn đúng giờ và chu toàn trong mọi việc. Được coi là cánh tay phải đắc lực, kẻ có thể xử lý tất cả mọi thứ một cách hoàn hảo. Nhưng mấy ai biết được sau tấm mặt nạ hoàn hảo ấy, thực sự là gì?

[20:14 – Tầng 39, tòa nhà TSY, văn phòng Tổng Giám Đốc ]
Sau khi báo cáo lịch trình ngày mai với Phuwin, Dunk cẩn thận xếp lại tài liệu, ánh mắt liếc qua đồng hồ trên bàn, anh gật đầu chào rồi rời khỏi phòng. Khi cánh cửa văn phòng khép lại, gương mặt anh giãn ra phảng phất nét mệt mỏi, vẻ bình thản quen thuộc trên gương mặt bỗng như tan biến, để lộ một thoáng trầm buồn khẽ lướt qua. Nơi đáy mắt ấy ánh lên một tia buồn mơ hồ.
Anh thở ra thật khẽ, quay người đi về phía thang máy. Tiếng giày da vang nhẹ trên hành lang vắng khiến từng bước chân càng trở nên nặng nề. Đôi vai anh hơi trùng xuống, không còn thẳng tắp như khi làm việc
“Hôm nay cuối cùng cũng kết thúc rồi…” – Anh nghĩ thầm, bàn tay hơi siết chặt điện thoại trong túi áo vest.
Anh bước vào thang máy, cánh cửa khép lại phản chiếu hình ảnh một người đàn ông lịch thiệp, điềm đạm…nhưng trong đôi mắt ấy là một thư cảm xúc khác – một thứ cảm xúc không ai hay biết.

Anh bước ra bãi xe, tay không buông điện thoại nhưng cũng chẳng mở khóa. Chiếc xe lăn bánh trong đêm, băng qua những con phố quen thuộc, rẽ khỏi hướng về nhà, tiến dần đến rìa thành phố nơi mà ánh đèn bắt đầu thưa thớt. Anh dừng lại bên một lối nhỏ rải sỏi, leo lên ngọn đồi không tên, nơi chỉ có anh và gió đêm. Nơi này không ai nhớ đến, nhưng với anh… nó là phần còn sót lại của một ký ức.
Gió lạnh luồn qua từng sợi tóc làm tóc anh rối bời, gió thổi tung vạt áo sơ mi mỏng, anh đứng trên đỉnh ngọn đồi, một nơi yên tĩnh và thoáng mát, từ đây có thể nhìn thấy cả thành phố ánh đèn lấp lánh phía xa. Khung cảnh xung quanh đẹp đẽ, bình yên nhưng lại chẳng thể xoa dịu nỗi đau trong lòng anh. Anh chỉ đứng đó im lặng rất lâu cả không gian như dừng lại, anh lấy  từ túi áo ra một bức ảnh cũ, hơi nhàu màu đã ngả vàng. Trong hình là một người con trai xinh xắn, đôi mắt sáng ngời và nụ cười rạng rỡ. Từng đường nét ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí anh, nhưng càng nhớ, anh càng cảm thấy bất lực. Năm năm đã trôi qua, nhưng nỗi đau này vẫn còn đó, không thể xóa nhòa. Anh cầm ảnh bàn tay khẽ run, mắt anh ươn ướt

\”Mới đó đã 5 năm rồi… Thời gian trôi nhanh thật đúng không em?\” – Giọng anh khe khẽ, như thể đang nói với người trong bức hình, nhưng cũng là tự nhắc nhở bản thân.

\”Nhưng anh vẫn chẳng làm được gì. Anh thật sự vô dụng quá, đúng không?” –  Anh khụy xuống, ôm bức ảnh vào ngực.

“Anh xin lỗi em… Xin lỗi… Xin lỗi vì không bảo vệ được em,…” – Anh cúi gằm xuống, mắt anh đỏ lên, vai khẽ run. Anh cắn môi, cố kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra nhưng rồi… tất cả vỡ òa. Một tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng anh rồi lớn dần. Gương mặt anh vùi vào hai tay, nước mắt rơi không ngừng, hòa lẫn với những lời xin lỗi lặp đi lặp lại trong từng hơi thở.

Cảm giác trống vắng bao trùm, làm anh thấy như mình đang dần biến mất giữa đêm tối, giống như đỉnh đồi này là nơi cuối cùng anh tìm được chút yên bình… nhưng rồi anh cũng phải đối mặt với nỗi cô đơn
Gió vẫn thổi, thấm lạnh cả những khoảng trống trong lòng. Thành phố rực rỡ phía dưới kia, lại chẳng có nơi nào dành cho anh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.