Ngụy Vô Tiện đã biết từ sớm rằng, Giang Trừng vẫn luôn nhớ mãi không quên, luôn muốn tính toán khoản nợ này với hắn. Chuyện Liên Hoa Ổ bị diệt, Giang Trừng cảm thấy không riêng Ngụy Vô Tiện có trách nhiệm, Ôn Ninh với Lam Vong Cơ cũng khó tránh khỏi liên quan, là ai trong ba người này cũng đều khiến hắn không thể hoà nhã nổi, huống chi còn tụ tập lúc ẩn lúc hiện ngay trước mặt hắn, lại còn tới Liên Hoa Ổ, chỉ e là đã phừng phừng lửa giận từ lâu. Đây cũng là nguyên do tại sao Ngụy Vô Tiện chỉ có thể thừa dịp không có ai mà lặng lẽ dẫn Lam Vong Cơ tới từ đường. Giang Trừng chỉ trích hắn, hắn không cách nào giải thích, nhưng khi nhìn sang Lam Vong Cơ ở cạnh bên, hắn lại không thể để mặc những lời nói tệ hại kia hướng về y.
Ngụy Vô Tiện nói: \”Giang Trừng, ngươi tự nghe lấy những lời ngươi nói thử xem, là những lời gì đây? Nói vậy mà nghe được ư? Đừng quên thân phận của ngươi, dù gì cũng là chủ của một gia tộc, lên tiếng sỉ nhục tiên thủ danh sĩ thế gia ngay trước linh vị của bọn Giang thúc thúc, giáo dưỡng với lễ nghi của ngươi đâu rồi?\”
*tiên thủ/仙首: Người đứng đầu chúng tiên (năng lực, tu vi… V. V cao nhất); -; Hình như có chú thích một lần rồi thì phải QAQ
Ý định ban đầu của Ngụy Vô Tiện là muốn nhắc nhở Giang Trừng, dù gì hắn cũng còn giữ lại ba phần kính ý đối với Lam Vong Cơ, nhưng cái nhất của Giang Trừng lại là nhạy cảm, giờ hắn lại nghe ra ý thầm chỉ hắn không đủ tư cách làm gia chủ ẩn trong lời nói của Ngụy Vô Tiện, một lớp khí đen lập tức leo lên đầy mặt, nhìn vẻ giận dữ trông y hệt Ngu phu nhân.
Hắn lạnh lùng nói: \”Rốt cuộc kẻ sỉ nhục bọn họ ngay trước mặt linh vị cha mẹ ta là ai?! Xin nhị vị làm cho rõ ràng giùm, đây là địa bàn nhà ai. Lôi lôi kéo kéo không biết ý biết tứ ở ngoài đã đành, đừng đến trước linh vị của cha mẹ ta ở nơi từ đường làm loạn! Dù sao đi nữa họ cũng đã trông ngươi lớn lên!\”
Chẳng thể nào ngờ lại bị một đấm bất ngờ không kịp đề phòng đánh tới như thế, Ngụy Vô Tiện vừa giận vừa sợ, buột miệng quát lên: \”Ngươi câm miệng cho ta!\”
Giang Trừng chỉ ra ngoài, nói: \”Ngươi muốn ấp thế nào thì cút ra ngoài mà ấp! Dưới cây hay trên thuyền gì đó tuỳ ngươi, muốn ôm hay muốn chơi gì đó thì chơi!\”
Nghe hắn nhắc tới \”dưới cây\”, tim Ngụy Vô Tiện đánh thịch một cái: Chẳng lẽ là bị Giang Trừng trông thấy một màn hắn nhào vào lòng Lam Vong Cơ?
Hắn đoán không sai.
Bởi vì xong tiệc là có chuyện quan trọng cần bàn bạc ngay lập tức, không thể thiếu hai người họ được, lúc tiệc rượu sắp kết thúc đúng là Giang Trừng đích thân đi ra ngoài tìm Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ. Hắn đuổi theo hướng mà người bán hàng rong trên bến tàu chỉ, trong lòng dường như có tiếng nói mơ hồ cho hắn hay, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ đi nơi nào, tìm một lúc thì đuổi kịp họ. Ai ngờ lại đúng lúc trông thấy cảnh Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ ôm nhau thật chặt dưới một thân cây, hồi lâu sau cũng chưa tách ra.
Giang Trừng nổi một bề da gà ngay tại chỗ.
Tuy hắn đã từng ác ý suy đoán quan hệ của nguyên thân Mạc Huyền Vũ với Lam Vong Cơ, nhưng đó chỉ là công kích ngôn ngữ để Ngụy Vô Tiện khó chịu, chứ không phải hoài nghi thật. Hắn chưa từng nghĩ tới Ngụy Vô Tiện sẽ có dây dưa không rõ ràng với nam nhân thật, dù sao thì bọn họ cũng lớn lên bên nhau, Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ tỏ ra hứng thú ở mặt này, nhìn có vẻ luôn cực kỳ nhiệt tình với các cô nương. Lam Vong Cơ lại càng không thể, y nổi tiếng thanh tâm quả dục, dù là nam hay nữ y cũng đều không có hứng như nhau.