62: Phong Tà (nhị)
Môi Lam Vong Cơ run rẩy, không tiếng động mấp máy hai tiếng. Giang Trừng suýt nữa thì bật dậy ngay tại trận.
Là Ngụy Vô Tiện.
Thế nhưng ngoài gương mặt đó ra, người này từ đầu đến chân chẳng giống Ngụy Vô Tiện trước kia chút nào.
Ngụy Vô Tiện rõ ràng là một thiếu niên vẻ mặt phấn chấn minh tuấn át người, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười chẳng bao giờ chịu đi đứng cho tử tế.
Mà người này quanh thân bao phủ không khí lạnh lùng u ám, tuấn mỹ nhưng nhợt nhạt ý cười hàm chứa sự lạnh lẽo.
Cảnh tượng trước mắt thật ngoài dự tính, hơn nữa tình hình trong phòng bất ổn không thể đánh rắn động cỏ hành động thiếu suy nghĩ dù hai người trên nóc nhà đều kinh ngạc vô cùng nhưng không tùy tiện xông vào chỉ đè đầu xuống thấp hơn sát vào khe ngói hơn.
Trong phòng Ngụy Vô Tiện một thân đồ đen chầm chậm xoay người, vẻ mặt ôn hòa nói: \”Khéo quá đi lại gặp các ngươi rồi.\”
Ôn Triều che mặt đã chỉ còn tiếng thều thào: \”Ôn Trục Lưu… Ôn Trục Lưu!\”
Nghe vậy, khóe miệng và mắt Ngụy Vô Tiện chậm rãi cong lên nói: \”Đã nhiều ngày như vậy mà ngươi vẫn tưởng gọi hắn có ích gì sao?\”
Hắn bước mấy bước qua bên này, chân đá phải một vật trắng bóc, cúi xuống liếc qua chính là bánh bao nhân thịt Ôn Triều vừa ném đi.
Ngụy Vô Tiện hỏi: \”Thế nào kén ăn à?\”
Ôn Triều ngã xuống khỏi băng ghế.
Gã vừa gào khóc thảm thiết vừa dùng hai bàn tay không đủ mười ngón bò lê trên đất, theo đó kéo tuột áo choàng đen khỏi thân dưới để lộ cặp đùi gã.
Hai cái đùi này như đồ trang trí thừa thãi treo dưới thân gã, quấn đầy băng vải mảnh khảnh dị thường. Do cử động kịch liệt của gã băng vải giữa đường kéo ra khe hở lộ ra xương trắng còn dính đầy tơ máu cùng thịt vụn.
Thịt trên đùi gã hẳn là đều bị róc sống xuống.
Tiếng hét chói tai của Ôn Triều vang vọng trong trạm dịch trống hoác. Ngụy Vô Tiện làm như không nghe thấy khẽ phất vạt áo ngồi xuống một cái bàn khác, lắc đầu nói: \”Ngoài thịt ra thì đều không ăn nổi? Chân của mình ngon đến thế sao?\”
Nghe vậy trong mắt hai người trên nóc nhà cùng thoáng chút ớn lạnh.
Vậy mà Ngụy Vô Tiện lại bắt Ôn Triều gặm đùi của chính gã!
Ngọn đèn thứ hai yếu ớt thắp lên, trước ngọn lửa vàng sáng sủa mặt Ngụy Vô Tiện nửa ngoài sáng nửa trong tối. Tay hắn đang cầm thứ gì đó buông xuống một khuôn mặt trắng bệch hiện ra trong bóng tối dưới bàn.
Từ gầm bàn kia truyền đến âm thanh nhai nghiến kèn kẹt.
Một đứa trẻ trắng toát ngồi xổm cạnh chân hắn như vừa mới làm thịt thú nhỏ đang gặm vật gì đó Ngụy Vô Tiện đút cho.
Xong xuôi Ngụy Vô Tiện thu tay nhè nhẹ vỗ hai cái lên đám tóc lơ thơ trên đầu thằng quỷ nhỏ. Thằng nhỏ ngậm thứ hắn vừa đút cho, xoay người ngồi cạnh chân hắn, ôm cẳng chân hắn vừa hung dữ nhấm nháp trong miệng vừa dùng cặp mắt lạnh lẽo lập lòe nhìn chằm chằm Ôn Trục Lưu.