55: Tuyệt dũng (ngũ)
Ngưng chốc lát, Ngụy Vô Tiện nói: \”Cơ mà dù là ngủ đông, cũng đâu cần phải ngủ lâu đến bốn trăm năm như thế chứ? Ngươi nói con Đồ lục Huyền Vũ này ham ăn người sống, vậy rốt cuộc nó đã ăn bao nhiêu?\”
Lam Vong Cơ: \”Sách ghi, khi xưa mỗi lần nó xuất hiện, người mà nó ăn ít thì hai, ba trăm, nhiều thì tất cả thành trì thôn trang. Vài lần làm loạn, chí ít cũng đã ăn hơn năm ngàn.\”
Ngụy Vô Tiện: \”Ồ. Đó là đã ăn no rồi.\”
Dường như yêu thú này thích ngậm tất cả người kéo vào trong vỏ, chẳng biết có phải là nó khoái để dành rồi bắt đầu từ từ hưởng thụ hay không nữa. Chắc bốn trăm năm trước nó tích một hơi quá nhiều lương thực vào vỏ, nên đến giờ này vẫn chưa tiêu hoá xong.
Lam Vong Cơ không để ý đến hắn, Ngụy Vô Tiện lại nói: \”Nhắc đến ăn, ngươi đã từng ích cốc chưa? Tụi mình thế này, không ăn không uống đại khái chỉ có thể chống đỡ ba, bốn ngày thôi. Nhưng nếu sau ba, bốn ngày nữa vẫn chưa có ai tới cứu tụi mình, thể lực tinh lực linh lực đều sẽ bắt đầu suy nhược.\”
Nếu đám Ôn Triều chạy trối chết kia khoanh tay đứng nhìn bỏ mặc cũng không sao, chờ thêm chừng ba, bốn ngày nữa, có lẽ sẽ đợi được cứu viện từ người của những gia tộc khác đưa đến. Sợ là sợ người Ôn gia chẳng những không đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà còn muốn bỏ đá xuống giếng thôi. Cái gọi là \”những gia tộc khác\”, cũng chỉ bao hàm Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị, nếu Ôn gia phá rối cản trở từ bên trong, e rằng thời gian \”ba, bốn ngày\” này sẽ phải tăng gấp bội.
Ngụy Vô Tiện rút cành cây về, hí hoáy vẽ một bản đồ, vài đường nối liền, nói: \”Từ núi Mộ Khê đến Cô Tô gần hơn từ Mộ Khê đến Vân Mộng một chút, người tới hẳn là của nhà các ngươi. Từ từ chờ. Dù bọn họ không đến, cùng lắm là đợi thêm một hai ngày nữa Giang Trừng cũng có thể chạy về tới Liên Hoa Ổ. Giang Trừng thông minh lanh lợi, người Ôn gia chẳng ngăn hắn được, không phải lo.\”
Lam Vong Cơ cụp mắt, dáng vẻ mệt mỏi, nhỏ giọng nói: \”Không chờ được.\”
Ngụy Vô Tiện: \”Hả?\”
Lam Vong Cơ nói: \”Vân Thâm Bất Tri Xứ, đã đốt rồi.\”
Ngụy Vô Tiện thăm dò: \”… Mọi người còn ở đó chứ? Chú ngươi, anh ngươi.\”
Hắn vốn tưởng rằng, dù gia chủ nhà họ Lam – phụ thân Lam Vong Cơ bị thương nặng, hẳn vẫn còn Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần có thể chủ trì đại cục. Nhưng Lam Vong Cơ lại thẫn thờ nói: \”Phụ thân sắp không còn. Huynh trưởng mất tích.\”
Cành cây Ngụy Vô Tiện cầm vẽ linh tinh trên đất ngưng bặt.
Lúc lên núi tên con cháu thế gia kia đã nói, gia chủ Lam gia bị thương nặng. Nhưng hắn không ngờ, lại bị thương nặng đến độ \”sắp không còn\”. Có lẽ mấy ngày nay Lam Vong Cơ vừa nhận được tin mới nhất, nói cha y sắp không qua khỏi.
Tuy gia chủ Lam gia bế quan quanh năm, hai tai không nghe việc bên ngoài, nhưng cha ruột vẫn là cha ruột. Hơn nữa Lam Hi Thần còn mất tích, thảo nào hôm nay Lam Vong Cơ luôn hết sức u sầu, cơn bực tức cũng cực kỳ lớn.