1.
Câu chuyện không dài.
Bắt đầu từ khi gặp gỡ Tạ Dao Ngâm cho đến khi kết thúc một cuộc đời mà tôi không thể nào quên.
2.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã biết rằng mình đã yêu một đóa hồng kiêu hãnh.
Có lẽ tôi đã bị kìm hãm và trói buộc quá lâu, thế giới tinh thần của tôi cằn cỗi và lười biếng rung động.
Nếu không gặp em ấy, có lẽ tôi sẽ độc thân cả đời, không yêu cũng không hận.
Năm 20 tuổi, em nhận được giải người mới xuất sắc nhất, so với tôi khi 20 tuổi thì em chưa có gì nổi bật.
Tôi đã từng nghe qua tên của em ấy trước đây. Mọi người đều khen em có vẻ ngoài điển trai, nói rằng tuy còn trẻ nhưng tài năng không phụ lòng nhan sắc.
Sau khi thực sự nhìn thấy em, tôi mới cảm thấy bốn từ \”vẻ ngoài điển trai\” không còn đủ để miêu tả về em nữa.
Tôi tự cho mình là không tầm thường, nhưng nhìn thoáng qua vẫn lấy làm kinh ngạc.
Mọi người biết đấy, tôi đã gặp qua rất nhiều người đẹp, đến nỗi từ lâu tôi đã quên mất cảm giác choáng ngợp là như thế nào.
Cách em ấy đứng dưới ánh đèn sân khấu và cúi đầu là sự khiêm tốn hiếm có ở độ tuổi này.
\”Xin chào mọi người, tôi là Tạ Dao Ngâm.\”
Cái tên thật ủy mị, bẩm sinh đã là một bông hoa.
\”Cảm ơn ban tổ chức đã trao giải thưởng người mới cho tôi, tôi không có bài phát biểu nhận giải nào cả.\”
Chậc…
Tôi nheo mắt, tự hỏi làm sao có thể có ai kiêu căng mà dễ thương đến thế.
Chỉ với một câu này thôi, không biết ngày mai sẽ bị mắng đến bao nhiêu nữa.
Tôi một tay chống cằm, nói với Hà Nam Tuyền bên cạnh: \”Ngày mai gửi cho tôi một bản tài liệu về thông tin phim ảnh của em ấy.\”
Hà Nam Tuyền nhìn tôi một cái: \”Thích rồi à?\”
Tôi mỉm cười gật đầu: \”Ừ, thích rồi.\”
Hà Nam Tuyền nhíu mày: \”Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ, với ngoại hình này Chu Lận Lận chắc chắn sẽ nâng lên đ ỉnh lưu, không thể giành giật được.\”
Tôi không nói gì, ai nói là thích kiểu này.
Là thích kiểu muốn tán tỉnh cơ.
\”Cậu không định ký hợp đồng với cậu ta thật chứ? Công ty chúng ta hiện tại vẫn chưa có khả năng nuôi nổi cậu ta đâu.\”
Tôi gõ vào tay vịn của ghế, nhìn người trên sân khấu đi xuống.
Đúng vậy, ai cũng thích hoa hồng, nhưng không mấy ai có thể nuôi nổi.
Nhưng tôi có thể.
Nếu bông hồng này là của tôi, bằng cách nào đi chăng nữa tôi nhất định phải chăm tốt nó.
3.
Xem qua hồ sơ phim của em, diễn xuất còn non, theo đuổi phong cách thương mại hóa. Thậm chí cả cảm xúc vốn có cũng gần như bị che đậy bởi những biểu cảm được thiết kế sẵn.
Tôi không nhìn vào thiên phú, chỉ nhìn đến tác phẩm cuối cùng.
Khen ngợi ai đó dựa trên thiên phú là không chân thành.
Tôi thở dài, không biết là do em ấy vốn dĩ là bình hoa di động hay là do tôi đã đòi hỏi quá cao.
Gần đây Chu Không đã viết chung một kịch bản mới với Họa Sĩ. Trong những năm qua, ông ta đã viết khá nhiều kịch bản hay, nhưng tiếc là chúng không được dựng thành phẩm nhiều cho lắm. Tôi rất nghiêm khắc trong việc lựa chọn kịch bản, và ông ta cũng không hy vọng tôi thực sự có thể nhận lời, chỉ thử dò hỏi mà gửi cho tôi.
Sau khi xem xong, tôi đã để Hà Nam Tuyền đi bàn bạc việc ký hợp đồng.
Đó là một câu chuyện hay.
Chu Không nói kịch bản này được sáng tác dựa theo hình ảnh của tôi, nói rằng tôi chính là Tưởng Tri Thâm, lạnh lùng mà ấm áp.
Tôi không tin vào những lời vớ vẩn của ông ta, nếu có đổi người khác thì lời thoại vẫn vậy mà thôi.
Chỉ có điều nhân vật Lục Thiển vẫn chưa xác định.
Vì tôi nên số lượng người thử vai cũng không ít, nhưng Chu Không vẫn chưa chọn được ai.
Đừng nói Chu Không, đến cả tôi cũng không ưng được ai. Mặc dù diễn xuất là thứ phải được rèn luyện, nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian cho việc này và muốn tìm một diễn viên có kinh nghiệm hơn.
Nhưng những diễn viên có kinh nghiệm thường có dấu ấn diễn xuất riêng, dễ khiến Lục Thiển trở nên tầm thường.
Bỗng nhiên tôi chợt nghĩ đến đóa hồng kiêu hãnh kia.
Diễn xuất tuy hơi kém, nhưng diễn viên là cần được rèn luyện, và nếu tôi tận tay dạy dỗ thì chưa chắc sẽ không dạy ra được gì.
\”Đạo diễn Chu, tôi có một người muốn giới thiệu cho ngài.\”
Chu Không nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thiện cảm, lần đầu nghe tôi muốn giới thiệu người, ánh mắt ông ấy sáng lên: \”Ai vậy?\”
\”Tạ Dao Ngâm.\”
Ông ta nhíu mày, không chắc là chưa từng nghe qua hay đã từng nghe loáng thoáng.
\”Gần đây có chút nổi tiếng, nhưng tôi chưa xem phim của người này bao giờ. Kỹ năng diễn xuất thế nào?\”
Tôi mím môi, chân thành nhìn ông ta: \”Rất tốt, ở tuổi này hiếm có diễn xuất như vậy.\”
Chu Không cười và nói: \”Đánh giá cao như vậy sao? Gửi cho tôi bản thông tin phim của diễn viên này đi.\”
\”Ừm…\” Tôi do dự một lát: \”Em ấy đóng phim không nhiều nên không có giá trị tham khảo, nhưng có một video trao giải mà ngài có thể xem.\”