Tôi chưa bao giờ hỏi Tần Vị Ký tại sao muốn ly hôn với tôi, tôi không muốn ly hôn nên dùng cái chết ép anh.
Tôi chưa bao giờ hỏi Tần Vị Ký tại sao không muốn cho tôi diễn An Đường, tôi muốn nhân vật này nên dùng dư luận ép anh.
Một kẻ như tôi làm sao có thể khiến Tần Vị Ký gửi gắm tình cảm suốt ba năm.
Khi Giang Lăng đến đón, tôi đang dựa người vào cửa, không dám đi vào trong nghe Tần Vị Ký cùng mọi người nói chuyện.
\”Sao thế?\”
Tôi ngẩng đầu, giống như đứa trẻ làm sai chỉ vào cửa, \”Bọn họ đang bàn bạc ở trong…\”
Giang Lăng nhíu mày, \”Cổ họng bị sao vậy?\”
\”Khàn.\”
Giang Lăng không vui lắm, \”Tớ đi vào chào hỏi bọn họ.\”
Tôi kéo Giang Lăng, lắc đầu, \”Có anh Tần ở đây vai diễn sẽ ổn thôi…\”
\”Thế cậu chờ ở cửa làm gì, đi thôi dẫn cậu đi ăn cơm.\”
Tôi mím môi, \”Mình chờ một lát nữa đi.\”
Giang Lăng kéo tay tôi muốn đi, \”Chờ cái gì? Tớ cho bọn họ mặt mũi, trước đây cầu xin cậu diễn sao không thấy họ phải chờ. Cậu ở nước ngoài bao nhiêu năm nhất định phải lôi cậu về cho bằng được, về rồi còn phải thử vai, thử vai xong lại sĩ diện bảo chờ, không diễn nữa.\”
Không biết Giang Lăng tức giận cái gì, tính khí rất lớn, âm thanh giống như cố ý để cho người ở trong nghe thấy.
Tôi buồn cười, vừa định rời đi cùng cậu ấy thì Chu Không đi ra.
\”Ồn ào cái gì?\” Chu Không liếc mắt nhìn Giang Lăng, \”Sao cậu lại đến đây?\”
Giang Lăng không kiềm chế được chuẩn bị đi vào trong, \”Tôi muốn đến xem mấy nhà đầu tư là ai để mở mang tầm mắt, ánh mắt họ tinh tường như vậy sau này tôi không muốn diễn phim bọn họ đầu tư.\”
\”Đừng có gây rắc rối cho tôi.\” Chu Không kéo Giang Lăng lại, \”Nếu không tôi gọi Chu tổng đến quản cậu.\”
Tôi không ngăn Giang Lăng lại, hôm nay tâm tình cậu ấy không tốt, nhưng lúc nào cũng biết chừng mực.
\”Ông còn biết lấy anh ta ra để dọa tôi à, có bản lĩnh thì bảo anh ta phong sát tôi luôn đi.\”
\”Cái tính lưu manh này là cậu học Tạ Dao Ngâm sao?\”
Tôi oan quá, nói tôi học Giang Lăng còn được.
Tôi tiến lên kéo Giang Lăng, \”Được rồi Giang Lăng, anh Tần còn ở trong, chúng ta đừng gây chuyện.\”
Giang Lăng nhịn xuống đưa tôi đi.
Lên xe, Giang Lăng nhìn sắc mặt tôi không tốt, nổ máy mở điều hòa lên, nói tôi ngủ một giấc.
Tôi rất mệt, nhắm mắt lại dựa vào ghế.
Bất tri bất giác ngủ thật.
Đến khi tỉnh lại Giang Lăng đã đến bãi đỗ xe.
\”Chỗ nào đây?\”
\”Nhà tớ, hai ngày này cậu ở đây.\”
Giang Lăng xuống xe, lấy hai cái túi lớn trong cốp xe đưa cho tôi, \”Tớ mới mua nguyên liệu, mình ăn lẩu đi.\”