Có lẽ vai diễn An Đường này được tạo ra dành riêng cho tôi, chỉ riêng mình tôi.
Nếu là mấy năm trước, cho dù đặt kịch bản của An Đường trước mặt, không bắt tôi thử vai, cầu xin tôi diễn tôi cũng không diễn nổi.
Đây gọi là đúng nhân vật, đúng thời điểm.
Ánh mắt Chu Không quá sắc bén, không trách ông ấy, cho dù tôi đã trốn đi vẫn phải lôi bằng được tôi về.
Tôi phải giành được bộ phim này.
Cho dù có mười Tề Liễm Dụ tôi cũng phải lấy được vai diễn này.
Thầy Chu gọi đến, nói rằng ngay mai hẹn gặp các nhà đầu tư.
Thầy Chu nói mấy nhà đầu tư họ đều tương đối vừa ý Tề Liễm Dụ. Sự trở lại màn ảnh của tôi sau ly hôn, cộng thêm lần thứ hai hợp tác với Tần Vị Ký có thể tạo được sự chú ý không nhỏ, nhưng không có gì đảm bảo khán giả sẽ mua vé.
Tôi là biến số, những gã tư bản kia đương nhiên sẽ lựa chọn con đường mang lại doanh thu phòng vé cao nhất mà thôi.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình luôn bị mọi người ghét bỏ trong suốt những năm tham gia làng giải trí. Không biết bao nhiêu vai diễn đã bị cướp đi và bao nhiêu vai diễn bị hủy hoại bằng cái thứ kỹ năng diễn xuất kém cỏi của tôi.
Trước buổi hẹn, tôi đã liên hệ với nhà tạo mẫu trước đây để giúp tôi tẩy cái đầu vàng chóe này.
Ngày còn đóng phim, vì để phù hợp với nhân vật nên tóc tôi luôn được tạo kiểu tỉ mỉ. Vừa ra nước ngoài, việc đầu tiên tôi làm là đi nhuộm tóc, lúc đầu thấy rất đẹp và mới lạ, sau thì lười không muốn nhuộm lại.
Daniel tỉa tót lại xong tôi mới trông giống người một chút.
\”Em giống như hoàng tử nhỏ bị nhốt trong tòa lâu đài.\”
Tôi hơi buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở ngắm nghía một lần, rời khỏi giới nhiều năm khiến tôi cảm thấy không quen được người khác chải chuốt, \”Dáng vẻ của tôi bây giờ so ra giống mấy kẻ ở nơi khỉ ho cò gáy mới đúng chứ?\”(*)
(*) 穷山恶水: chỉ những nơi cằn cỗi, hoang vu không bóng người.
\”Khuôn mặt này của em mà ở chỗ đó sớm đã bị người ta hủy không còn một vụn xương.\”
Tôi gật đầu đứng lên, \”Vậy thì được.\”
Daniel dừng một chút, \”Em định làm gì?\”
Tôi cười, \”Khiến người ta phá hủy tôi đi.\”
\”Chậc chậc chậc.\” Daniel ghét bỏ liếc tôi một cái, \”Em đừng buông thả quá.\”
Tôi thi bằng lái muộn, cũng không thích lái xe, ở Bắc Kinh nhiều năm nhưng vẫn chưa mua cái xe nào.
Sau này, có một năm đến sinh nhật, Tần Vị Ký tặng tôi một chiếc xe thể thao, tôi lái chưa đến năm lần.
Vì để đề phòng ngày mai tin tức Tạ Dao Ngâm đâm xe chết người leo lên trang nhất, tôi nhờ Daniel đưa tôi đến khách sạn trước.
Tôi đội mũ đeo khẩu trang, cúi đầu đi vào điểm hẹn.
Rất nhiều ngôi sao nổi tiếng ra vào nơi này, không biết có bao nhiêu paparazi đang lén lút chụp ảnh.