\”My pretty pretty girl love you
Like I never ever loved no one before you\”
————
Nhóm người nọ được phân đến núi tìm Orm, chỉ thấy Orm đang cúi đầu ủ rũ cùng LingLing Kwong với gương mặt không cảm xúc.
Nhân viên công tác của đoàn quay chỉ biết nhìn nhau: \”Kwong tổng… Kwong tổng… Tại sao ngài lại ở chỗ này?\”
LingLing Kwong nói mà không có biểu cảm gì: \”Các người đảm bảo công tác an toàn kiểu gì vậy, để khách quý vào trong rừng sâu núi thẳm lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ!\”
Đạo diễn vội vàng chạy tới, kinh ngạc hỏi: \”Kwong tổng tại sao ngài… Tại sao…\” Ánh mắt của ông rơi vào Orm nãy giờ vẫn cúi đầu không nói lời nào, bỗng nhiên minh bạch một chút, vội vã sửa lời, \”Xin lỗi Kwong tổng, là tôi sơ sót vấn đề an toàn. Orm, cô không sao chứ?\”
Orm khàn khàn cổ, nhỏ giọng nói: \”Không có chuyện gì…\”
Đạo diễn cười nói: \”Vậy thì may quá, Kwong tổng, chúng tôi phải bắt đầu quay rồi.\”
LingLing Kwong nói: \”Tôi còn có việc bận, các người đẩy nhanh tiến độ lên, tôi không muốn trì hoãn lịch phát sóng.\”
Đạo diễn vỗ bộ ngực bảo đảm: \”Đương nhiên đương nhiên.\”
Một đám người cầm đèn pin lò mò xuống núi, Orm cố ý đi phía sau cùng, khập khễnh đỡ cái mông, giống như bé vịt con ấm ức đáng thương.
Sau đó mấy ngày, LingLing Kwong thật sự không có xuất hiện.
Nhưng Orm luôn cảm thấy sợ hãi.
LingLing Kwong giống như con ma quái dị vậy, mỗi lúc nàng cảm thấy mình đã an toàn thì cô lại đột ngột xuất hiện, sau đó mỗi ngày lại làm mấy chuyện mà nàng hổng muốn hổng muốn xíu nào hết.
Hôm đó, Orm chụp xong bộ ảnh liền vào xe Nanny nghỉ ngơi, chợt thấy điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ từ một dãy số lạ.
Orm do dự một chút, ma xui quỷ khiến nàng gọi trở lại.
Điện thoại chỉ vang lên một chút đã được kết nối, trong ống nghe vang lên tiếng dòng điện xẹt xẹt xen lẫn tiếng hít thở trầm thấp.
Tim Orm co thắt một chút, nàng không lên tiếng, ngón tay cầm lấy điện thoại di động hơi run rẩy.
Hồi lâu sau, một giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia, lạnh lùng trào phúng: \”Orm, chúc mừng em.\”