Lingling Kwong sống đến 90 tuổi, Orm sống đến 87 tuổi.
Lingling Kwong lớn hơn Orm 3 tuổi, khoảng cách số tuổi của cả hai cũng vĩnh viễn chênh lệch 3 tuổi.
Hai người qua đời cùng một ngày.
Ai đi trước, ai theo sau, không ai biết rõ.
Ngày hôm đó, một người bị bệnh, một người khác cũng đổ bệnh theo, giường ngủ kề cận sát bên.
***
Cái bóng trắng tới đón linh hồn hai người vào địa phủ.
Tuy Lingling Kwong đã từng chết một lần, nhưng cô chưa từng thấy hình dạng linh hồn của mình, nhìn thấy Orm bên cạnh, cô phát hiện đối phương vẫn mang dáng dấp lần đầu tiên hai người gặp gỡ.
Cái bóng giải thích: \”Linh hồn không có hình dạng cụ thể, cô ấy trông thế nào trong ấn tượng của cô thì bây giờ sẽ mang dáng vẻ thế đó. Ở trong mắt cô ấy, cô cũng là cô thời còn trẻ.\”
Orm cho rằng cái bóng đang giải thích với mình, tấm tắc thán phục: \”Thần kỳ vậy ư! Chẳng trách chúng tôi thấy ngài như bóng mờ, hóa ra là do chúng tôi không có ấn tượng với ngài. Vậy không có ai quen biết ngài sao? Thật đáng thương. Những nhân viên công chức địa phủ như các ngài, làm việc hàng trăm hàng ngàn năm, không ai nhớ ngài ngoại trừ chính ngài, ngài có thể nhớ lại bản thân mình trông như thế nào không?\”
Cái bóng: \”…\”
Cái bóng: \”Chết rồi mà lắm lời quá, cút nhanh đi đầu thai!\”
Khi đi tới đầu cầu luân hồi, Orm dừng lại, phát hiện có kéo Lingling Kwong thế nào cô cũng không nhúc nhích.
Nàng quay đầu lại, thấy Lingling Kwong đứng sau cây cầu với cái bóng.
Lingling Kwong mỉm cười với nàng, nói:
\”Em đi trước, chị xem em đi.\”
Orm hỏi: \”Vậy còn chị?\”
Lingling Kwong: \”Em đi rồi, chị đi theo sau em.\”
Nàng và cô nhìn nhau rất lâu.
Rốt cuộc, nàng cười nhẹ, dịu dàng nói: \”Ừm.\”
Nhìn bóng lưng người ấy càng ngày càng xa, Lingling Kwong muốn nói gì đó, mở miệng, nhưng rồi cũng không nói ra.
Đây là lần cuối cùng cô ngắm nhìn bóng lưng của nàng.
Cô độ nàng luân hồi, sau lần này, cô sẽ ở mãi nơi đây đền bù vĩnh viễn, trả món nợ mãi mãi không có tận cùng.
Đây chính là đánh đổi để hôm đó nàng được sống lại.
Không thể luân hồi.
Mang theo ký ức một đời, tồn tại theo thời gian đằng đẵng, cô độc dần dần quên lãng tất cả, cuối cùng biến thành cái bóng trắng không có hình dạng như bao cái bóng khác.
Cái bóng ngoắc ngoắc tay, dẫn cô đi đến một nơi khác.
Lingling Kwong hỏi: \”Tôi phải làm vong linh dẫn đường giống ngài sao?\”
Cái bóng nói: \”Không cần, người dẫn đường kín chỗ rồi. Cô đi giúp Mạnh nữ sĩ nấu canh đi.\”
Lingling Kwong: \”… Mạnh nữ sĩ?\”