Lingorm | Năm Tháng Không Từ Bỏ – C98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 8 lượt xem
  • 4 tháng trước

Lingorm | Năm Tháng Không Từ Bỏ - C98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn

Orm tỉnh dậy thì thấy xe đang chạy trên đường.
Có hơi rung lắc.
Cảnh vật hai bên cửa sổ lùi về sau bằng với tốc độ của chiếc xe.
Nàng nằm ở hàng ghế phía sau, còn Lingling Kwong đang ngồi ở chỗ điều khiển lái xe.
Chăn và quần áo đắp kín người, trên cổ thậm chí còn nóng đến mức ra mồ hôi.
Orm miễn cưỡng nhắm mắt, muốn đưa tay lau đi mồ hôi trên cổ.
Vừa đưa tay phải lên, chiếc nhẫn ngọc quen thuộc bất thình lình xuất hiện ở trước mắt.
…!Ở ngay trên ngón út của nàng.
Nàng đang đeo nó.
Orm sửng sốt.
Qua một hồi lâu, nàng mới phản ứng lại, lập tức bật ngồi dậy, nói với người đang ngồi ở chỗ ghế lái:
\”Lingling, nhẫn của chị…\”
Lingling Kwong cầm tay lái, ngắt lời nàng: \”Em gọi tôi là gì?\”
Orm hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới ước định giữa hai người.
Trong năm ngày…
Hai người phải trở về giai đoạn ban đầu.
\”…!Ling…!P\’Ling.\”
Không rõ tại sao, hôm qua có thể thuận miệng gọi cô, bây giờ xưng hô như thế, bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Nhưng so với hai chữ nóng hầm hập ở trong miệng, thứ khiến nàng càng xấu hổ hơn là chiếc nhẫn ngọc trên ngón út.
\”Trên tay em sao lại có nhẫn của chị?\”
Lingling Kwong nhàn nhạt cười: \”Dĩ nhiên là tôi đeo cho em, chẳng lẽ nó tự mọc chân rồi chạy qua tay em?\”
Vẻ mặt Orm trở nên phức tạp.
Nàng lúng túng chốc lát, nói: \”Em hiểu ý của chị, cảm ơn chị…!thế nhưng chiếc nhẫn này rất quan trọng với chị, không phải chị từng nói người Kwong gia chọn ngọc, một đời chỉ một viên thôi sao?\”

Lingling Kwong: \”…!Ừ.\”
Orm: \”Vậy tại sao chị lại cho em? Nếu chị không thích nhìn em đeo găng tay, em sẽ mua một chiếc nhẫn khác.

Chiếc nhẫn ngọc này theo chị hơn ba mươi năm, trước giờ chưa từng rời khỏi chị, nhưng bây giờ…\”

Lingling Kwong tiếp lời nàng.
\”Chỉ cần em không rời khỏi tôi, chiếc nhẫn này cũng không tính là rời khỏi tôi.\”
Dứt lời, cô khẽ mỉm cười, đối diện với Orm một giây ở trong kính chiếu hậu.
\”Đeo đi.

Vật ngoài thân mà thôi, em nói mấy cái ý nghĩa kia, đều là do tổ tiên của tôi trao cho nó.

Nhưng đối với tôi mà nói, nó có thể che đi vết sẹo của em, đó mới là điều có ý nghĩa nhất.\”
Orm mở miệng.
Muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, nàng cũng không từ chối.
Yên lặng ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm nhẫn ngọc trên ngón út.
Lúc trước từng nghe Lingling Kwong nhắc qua, chiếc nhẫn này là do ba mẹ của cô khi còn sống đích thân lựa chọn.
Là một viên ngọc cổ.
Ngọc tủy long lanh, chất ngọc tinh khiết dịu êm.
Sau khi được bậc thầy chạm ngọc tu sửa, bề mặt sờ qua vô cùng nhẵn nhụi.

Nhưng nhìn kỹ lại, góc viền có chút khuyết thiếu, đó là những dấu vết thăng trầm trong lịch sử dài lâu ghi dấu lên người nó.
Ngay cả những người không biết gì về ngọc cũng có thể nhìn ra nó vô giá.
Một món quà ý nghĩa.
Dù cổ tay đeo còng tay vàng nặng nề lạnh lẽo, thế nhưng Orm chưa bao giờ cảm thấy có gánh nặng.

Nhưng khi đeo chiếc nhẫn này, trong lòng nàng lại bắt đầu nặng trĩu.
Không phải cảm giác nặng trĩu khiến lòng người sinh ra lo âu sợ hãi.
Là loại kia, giống như một tờ giấy lảo đảo sắp bị gió cuốn đi bị một viên sỏi tròn đáng yêu giữ lại…
Là cảm giác an toàn.
Tay trái phủ lên tay phải, ôn hòa mà mạnh mẽ nắm chặt nhẫn ngọc trên ngón út.
Khóe môi nàng mím mím, vừa muốn cười vừa muốn kìm nén, lại cảm thấy bản thân nên thận trọng một chút mới tốt.
Qua một hồi lâu.
Vẫn không nhịn được, hơi cong khóe môi.
Từng sợi tơ nhỏ bé của thỏa mãn và hạnh phúc tràn ra từ tận sâu trong đáy lòng.
Lấp kín mỗi một vết rạn nứt do đau khổ gây ra trong trái tim trăm ngàn lỗ thủng của nàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.