Khi Bow hỏi \”Lẽ nào là Kwong tổng?\”, đôi mắt của Orm chợt xẹt qua một tia mờ mịt.
Không rõ là ngạc nhiên, là kỳ vọng, hay là dửng dưng.
Đang xuất thần thì ngón tay của Kim nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nàng, nhẹ giọng hỏi: \”Sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm.\”
Orm liếc nhìn Kim, rút tay về: \”…!Có chút việc riêng tư.\”
Panodpong uống một hớp trà đặc, thuận miệng nói:
\”Orm, mẹ nhỏ quan tâm con, con né tránh cái gì?\”
Orm khẽ mỉm cười: \”Ba ba không cho, vậy con không né nữa.\”
Dứt lời, nàng đưa tay về phía Kim, cong mắt: \”Mẹ nhỏ, đến, cứ tùy ý sờ đi.\”
Kim dựa vào bàn, không chạm vào bàn tay kia, chỉ cười nói: \”Đứa nhỏ này còn biết nói đùa.\”
Ngón tay nhỏ dài nâng tách cà phê trắng sứ.
Đôi mắt khép hờ, quyến rũ tận xương.
Orm yên lặng dùng nĩa nạo miếng bánh Cherry Cream Mousse trên đĩa, không chủ động tiếp lời.
* * *
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Panodpong dẫn theo Kim đi trước.
Lên Maybach, Bow nắm chặt tay lái, hỏi: \”Lời mời vừa nãy có muốn đi không?\”
Orm trầm tư chốc lát: \”Bảo hai mươi vệ sĩ cùng đi theo.\”
Bow: \”Cô và Kwong tổng…!hẳn không đến mức đánh nhau chứ?\”
Orm lắc đầu: \”Nếu như đúng là Lingling, vậy dĩ nhiên không có chuyện gì.
Nhưng nếu là ai đó muốn làm hại tôi trong bóng tối, dễ dàng lừa gạt tôi như vậy, chẳng phải là bị người ta chơi một vố?\”
Đầu ngón tay của nàng vuốt ve gậy chống trong lòng bàn tay, giọng nói nhẹ dần: \”Cẩn thận một chút, không có hại.\”
Bow: \”…!Cô nghĩ thật chu đáo.\”
Chuẩn bị xong mọi thứ, Bow lái xe đến khu nội thành mới.
Đến quán cà phê âm nhạc mà người giấu mặt đã hẹn, hai mươi vệ sĩ chia ra đứng rải rác ở lối vào quán cà phê.
Bow bảo vệ bên cạnh Orm, cùng nàng vào trong.
Cách người kia chuyển lời là nhờ phục vụ đưa tờ giấy, trên giấy viết rõ số phòng cụ thể, vì thế hai người trực tiếp nhờ người phục vụ dẫn đến căn phòng đó.
Người phục vụ mở cửa phòng, giơ tay mời bọn họ vào.
Bước chân này, Orm căng thẳng không thôi.
Đột nhiên cảm thấy, bước chân này tựa hồ còn gian nan hơn tất cả những bước chân xuyên suốt quá trình phục hồi chức năng trong một năm qua cộng lại.
Ngón tay không khỏi khép lại, giữ chặt gậy chống đàn hương trong lòng bàn tay.
Vì đổ quá nhiều mồ hôi, nếu không giữ chặt e rằng sẽ trượt tay để nó rơi xuống mặt đất.
Trong phòng bài trí rất ấm áp, tông chủ đạo là màu cà phê nhạt.
Trên kệ đen bày biện một ít đồ sứ có ý nghĩa kỷ niệm, xung quanh có những dây leo xanh mướt tinh xảo quấn quanh.
Trong không khí lượn lờ mùi hương thanh nhã của long diên hương.
Người giấu mặt mời nàng đến đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Khi Orm thấy rõ khuôn mặt người kia, ngón tay vừa mới siết chặt bỗng cứng đờ.
Một lát sau, chậm rãi thả lỏng.