Orm đi quá đột ngột.
Trời còn chưa sáng, tuyết vẫn chưa ngừng, nàng đã đi.
Bow không kịp nói lời tạm biệt với Min, tất bật mang những túi hành lý lớn nhỏ bỏ vào xe van rồi lái xuống núi.
Trên đường đi, Bow thận trọng hỏi: \”Nhị tiểu thư, chúng ta đi đâu?\”
Orm nhìn cảnh tuyết bay qua cửa sổ, khóe môi nửa cong, nhếch mép: \”Bow, thật ra cô không cần phải theo tôi, cô có thể ở lại bên cạnh Min.\”
Bow trầm mặc một lúc, nói: \”Theo Nhị tiểu thư là nhiệm vụ của tôi.\”
Orm: \”Min không quan trọng bằng nhiệm vụ à?\”
Bow: \”…!Tôi không yêu cô ấy nhiều như vậy.\”
Orm không nói thêm lời nào.
Nàng bỗng nhiên có chút ngưỡng mộ Bow.
Không phải bản thân ngưỡng mộ, mà là thay Lingling ngưỡng mộ.
Nàng ước gì Lingling có thể yêu bản thân nhiều hơn giống như Bow.
Chốc lát sau, Bow nhịn rất lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi:
\”Nhị tiểu thư, sao cô phải rời khỏi Chủ tịch Kwong? Tôi có thể dứt khoát rời khỏi Min bởi vì tôi không có tình cảm sâu đậm với cô ấy.
Nhưng hai người rõ ràng yêu sâu đậm đối phương, chỉ cần tình cảm vẫn còn thì có rào cản gì mà không thể vượt qua?\”
Orm ôm đầu gối, cuộn mình trên ghế dựa, cái cằm nhợt nhạt đến mức có thể nhìn thấy cả gân xanh phía dưới da.
Nàng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Bow, chỉ nhẹ giọng nói:
\”…!Bow, dạo gần đây tôi luôn nhìn thấy rất nhiều ảo giác.\”
Bow ngơ ngẩn.
\”Ảo…!Ảo giác như thế nào?\”
Orm nhắm mắt lại, tựa vào kính xe lạnh lẽo.
\”Tôi nhìn thấy…!Tôi lại gi*t người ấy một lần nữa…\”
Bow nhíu mày.
\”Người ấy\” là ai? Tại sao Orm lại nói \”Lại\”?
Orm cười khổ: \”Tôi cho rằng tôi có thể trở lại làm một người bình thường giống như lúc trước, không ngờ rằng…!tôi sớm đã là người điên.
Không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là tưởng tượng, không phân biệt được kiếp trước và hiện tại, cũng không phân biệt được…!người đáng chết và người cần phải bảo vệ…\”
\”Đã đến nông nỗi này, tội gì còn muốn gây thêm phiền phức cho người khác.\”
Sự xuất hiện của Fran chỉ là một mồi lửa.
Sự điên rồ của nàng, từ lâu đã sớm bén rễ.
Có lẽ, kết cục của hết thảy mọi chuyện đều đã được định đoạt kể từ lúc nàng quyết định quay về nhà Sethratanapong, không thể thay đổi.
Bow hỏi: \”Tại sao lại trở thành như vậy?\”
Tại sao chứ?
Orm mở mắt ra, đưa ngón tay lau đi lớp sương mù trên cửa sổ xe, bôi xóa thành một khoảng trong suốt nhỏ bé.
Đúng vậy, tại sao chứ?
Nàng nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Là vì…!Lingling.
Vì muốn bảo vệ Lingling, cho nên mới ép mình dấn thân vào con đường điên cuồng đẫm máu.
Nhưng bây giờ, lại vì sự thay đổi của bản thân, trở thành liên lụy đối với Lingling, từ đó không dám ở gần Lingling nữa.
Thật sự nực cười.
Orm bật cười.
Cuộc đời nàng, quả là một trò cười thú vị.
Nghĩ kỹ lại, chỉ có bảy chữ.
Sai lầm, tự tổn thương bản thân.
Bow thấy Orm im lặng hồi lâu, cũng không nói tiếp.
Một đường trầm mặc.
* * *
Từ khi Lingling Kwong đến Chiang Mai, Tinh vẫn theo Arthit Kwong làm việc.
Nàng mơ hồ biết Lingling Kwong sẽ biến mất khoảng một năm, vì lẽ đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón cô trở về vào một năm sau.
Ai mà ngờ, chưa đi được bao lâu, nàng bỗng nhận được tin tức Lingling Kwong sẽ bay về Bangkok.
Lúc biết tin, Tinh đang bận rộn ngược xuôi, không thể tới sân bay đón cô ngay lập tức.
Xử lý xong công việc, nàng vội lái xe đến nhà cũ, dù sao Lingling Kwong đã về, nàng nên đích thân tới nhà gặp mặt thăm hỏi.
Gần đến mùa xuân.
Bangkok nằm ở miền Trung, không khí tràn ngập nắng ấm.