Buổi tối Nim quay về, đầy người toàn mùi rượu, mái tóc bị nàng ta vò đến rối rung.
Thường ngày dù Nim có làm gì đều mang Kate theo bên người, nếu đột nhiên không mang theo, vậy chứng tỏ người mà nàng ta gặp không tiện để Kate nhìn thấy.
Kate biết rõ điều này, dạo gần đây số lần mà Nim không mang theo nàng ngày càng nhiều, nàng mơ hồ đoán được, mỗi một lần như thế, Nim đều đi gặp người đàn ông sắp kết hôn kia.
Kate không biết bản thân nên vui mừng hay buồn bực.
Nim cuối cùng cũng dời sự chú ý sang người kẻ khác, mà nàng cũng vì vậy có càng nhiều cơ hội tiếp xúc với Orm.
Nàng đã cách Nim càng lúc càng xa, là ước muốn hơn hai mươi năm qua cầu cũng không được.
Nhưng trong lòng…
Dường như có gì đó thật trống rỗng.
Con người hẳn luôn rẻ mạt như thế.
Bản thân nàng cũng cảm thấy loại tâm tình này quả thật nực cười.
Nim nhắm mắt, co quắp ngồi trên sofa, tựa hồ đang ngủ.
Một lát sau, nàng ta bỗng nhiên giật mình mở mắt ra, lớn tiếng hô: \”Kate?\”
Kate đang rót nước cạnh bên, nghe Nim gọi nàng, vội đặt ly nước xuống, bước nhanh đi tới, như thường ngày khom lưng bắt lấy tay nàng ta: \”Chuyện gì?\”
Nim mở to hai mắt, ánh mắt say sưa có phần mông lung nhìn chằm chằm Kate.
Nàng ta chợt mỉm cười: \”Hóa ra là nằm mơ.\”
Kate đặt ly nước vừa rót vào trong tay Nim, thuận miệng hỏi: \”Nằm mơ thấy cái gì?\”
Nim uống một hớp nước, cười cười, chỉ nói một câu: \”Không có gì.\”
Ly nước được đặt lại trên bàn, Nim say xỉn cũng tỉnh hơn phân nửa, lộ ra vẻ mặt rất vui vẻ: \”Hôm nay tôi đi xem nhà cho cậu, chờ tôi kết hôn với Wichai, cậu không thể tiếp tục ở lại Sethratanapong gia được nữa, cũng không thể đi theo tôi.
Tôi suy xét kỹ, mua cho cậu một căn nhà, cách nhà tôi và Wichai rất gần, tôi có thể thường xuyên lui tới.\”
Kate nghe được cái tên Wichai, hàm răng không nhịn được cắn chặt vào nhau.
Trước đây nàng từng nghĩ bản thân không thích Nim, nhưng tận mắt nhìn Nim phải gả cho kẻ khác, nàng mới phát hiện…!ẩn sâu trong nội tâm, có lẽ cũng có một tí tẹo gọi là \”yêu\”.
Có điều nói yêu cũng không thích hợp.
Hơn hai mươi năm, thứ tình cảm này rất khó để định nghĩa là \”Yêu\” hay là \”Thích\”, có khả năng là ỷ lại, có khả năng đã quen thuộc với người này.
Bất luận làm sao, mặc kệ đến cuối cùng có phải là tình yêu thuần túy hay không, nàng cũng không thể phủ nhận, nàng đối với nàng ta, có một chút không đành lòng.
\”Nimnim.\” Kate hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên trong đời thử nói những lời này với Nim: \”Nếu như…!nếu như cậu không kết hôn với người đàn ông kia, sau này cũng đừng làm chuyện xấu với Orm, nếu như cậu có thể cúi đầu vì những hành động trước kia của mình, có lẽ chúng ta…\”
Nim không đem lời nói của Kate để ở trong lòng, phì cười một tiếng: \”Kate, cậu đang kể chuyện cười hả?\”
Kate dừng lại, nhìn chằm chằm Nim, đôi mắt ửng đỏ: \”Những gì tôi vừa nói, cậu chỉ xem là trò đùa thôi à?\”
Nim: \”Nếu không thì?\”
Ngọn lửa yếu ớt duy nhất nhảy nhót trong đáy lòng, bởi vì câu \”Nếu không thì?\” của Nim, triệt để dập tắt.
Kate tự giễu mỉm cười, đột nhiên cảm thấy lời mình vừa nói vô cùng ngu xuẩn.
Nàng phải thấu triệt hơn bất cứ ai.
Nim là người như vậy, làm sao có khả năng bởi vì dăm ba câu nói của nàng mà có thể dễ dàng thay đổi cả tính cách lẫn cuộc đời cơ chứ.
Nàng vốn định tìm một lý do để ở lại, nhưng bây giờ xem ra, chỉ càng thêm kiên định, quyết tâm muốn rời khỏi đây.