Buổi chiều Panodpong về nhà, hắn chủ động mời Fran ở lại cùng nhau ăn cơm tối.
Orm cũng đi xuống lầu, đây là lần thứ nhất nàng ngồi chung bàn ăn với gia đình sau khi trở về nhà.
Hôm nay Nim bận công tác nên không có quay về, tuy rằng Kate đang ở dinh thự nhưng nàng không phải là người nhà Sethratanapong, vì lẽ đó không được phép ngồi chung bàn ăn.
Bữa cơm này chỉ có ba người ăn, đó là nàng, Panodpong và Fran.
Panodpong biểu hiện rất hòa ái, tự tay gắp thức ăn cho Orm và Fran, lại hỏi Thẩm Hoài Tinh: \”Sau khi ta về nước luôn bận rộn chuyện công ty, không có thời gian đến thăm hỏi ba con, không biết Hiệu trưởng Thanawat có trách móc ta hay không?\”
Fran lễ phép, mỉm cười đáp lại: \”Không đâu ạ, ông ấy còn nhờ con chào hỏi bác, ông nói rằng cuối tuần rảnh rỗi sẽ đến Sethratanapong gia thăm bác và Orm.\”
Panodpong hài lòng gật đầu, hỏi tiếp: \”Orm mới về nhà được hai ngày, lúc hai đứa ở chung, nó có nói bậy bạ gì đó thì con cũng đừng bận tâm, sau này nó vẫn ở nhà Sethratanapong, ta sẽ từ từ dạy dỗ nó.\”
Fran vội nói: \”Không có, Orm không có nói gì cả.\”
Panodpong đảo mắt, rồi lại híp mắt đánh giá Orm trầm mặc đang ngồi bên cạnh, tiếng nói bỗng hạ thấp: \”Thật không? Orm, con thật sự ngoan như thế à?\”
Orm cầm chai rượu đỏ trên bàn, rót cho Panodpong nửa ly rượu.
\”…!Con cũng quay về rồi, từ nay về sau, chỉ có thể dựa dẫm vào ba và cô Fran.\”
Panodpong tiếp nhận ly rượu, nét mặt cười nhưng không cười: \”Con biết là tốt.\”
Uống cạn ly, Panodpong thở dài thườn thượt, từng câu từng lời đậm chất sâu xa, nói với Fran: \”Giáo sư Fran, con đừng nhìn đứa con gái thứ hai của ta lớn như vậy mà lại không hề có thành tựu gì, kỳ thực nó rất thông minh, chỉ là trước đây nó thích ở trong vùng an toàn, chẳng muốn động não.
Con và nó ở bên nhau chắc chắn sẽ rất thú vị, sẽ không nhàm chán đâu.\”
Fran tươi cười gật đầu: \”Vâng, con biết, Orm luôn là một cô bé rất thông minh.\”
Một bữa cơm vừa ăn vừa tán gẫu bất tri bất giác đã ăn xong.
Fran ăn xong liền đi.
Tiệc đã tàn, đám người hầu dọn bàn ăn, Panodpong cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Orm chợt mở miệng gọi hắn: \”Ba.\”
Panodpong đang đứng dậy bỗng dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía Orm: \”Sao vậy, có chuyện gì?\”
\”Đêm nay ba có bận không?\” Đôi mắt nàng lấp lánh dưới ánh đèn mờ nhạt của màn đêm, lộ ra vẻ mềm mại đáng thương: \”Nếu như ba không bận…!Con muốn uống với ba thêm vài ly.\”
Panodpong nhìn Orm yếu ớt trước mặt, không nhịn được thở dài.
Cho dù hắn không coi trọng đứa con gái này, nhưng chung quy đây vẫn là máu mủ ruột thịt của hắn.
Hơn nữa hiện giờ nàng thành ra thế này, nguyên nhân lại do hắn – người ba này sắp đặt vụ tai nạn xe cộ, tuy là hắn cố tình gây khó dễ Lingling Kwong, nhưng chuyện đã đến nước này, trong lòng dù gì vẫn có chút hổ thẹn.
Orm muốn làm gì, thật ra hắn có thể đoán được.
Đơn giản là mất đi chỗ dựa Lingling Kwong, bây giờ muốn níu kéo cơ hội để xoa dịu phần tình cảm ba con này mà thôi.
Panodpong ngồi lại ghế, phất phất tay, ra hiệu cho quản gia mang một chai rượu đỏ khác tới đây.
Quản gia mở nút chai rượu, đang muốn rót vào ly, bỗng Orm vươn tay ra nhận lấy chai rượu, tự tay cẩn thận rót rượu cho Panodpong.
Panodpong nhìn cô con gái của mình, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, rơi vào cánh tay quấn đầy băng gạc đang cầm chai rượu.
\”Ba.\” Giọng nói Orm như trộn lẫn với tiếng rót rượu róc rách, nàng tăng thêm mấy phần dịu dàng: \”Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta uống rượu cùng nhau.\”
Panodpong không đáp lại, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc ly đang chậm rãi được rượu đỏ lấp đầy.
Sau khi rót rượu cho Panodpong, Orm lại tự rót cho mình, nàng nghiêng người nói: \”Thật ra con luôn muốn ăn một bữa cơm, lại uống rượu cùng ba như hôm nay.