Lingorm | Năm Tháng Không Từ Bỏ – C101: Cô Ấy Là Vợ Tôi – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 10 lượt xem
  • 4 tháng trước

Lingorm | Năm Tháng Không Từ Bỏ - C101: Cô Ấy Là Vợ Tôi

Kết thúc cuộc gọi, Junji lại mồm mép láu lỉnh bắt đầu liên miên cằn nhằn với Pailin cách hai cái điện thoại, nhưng còn chưa nói được vài lời, điện thoại đột nhiên im bặt.
Có lẽ đã bị Pailin đối mặt tính sổ.
Lingling Kwong cất điện thoại, nhìn Orm cười khẽ.
\”Sao em bỗng dưng nói với họ chuyện của chúng ta? Cũng không hỏi tôi trước.\”
Orm chống cằm, khẽ nhíu mày, giống như đứa trẻ làm sai chuyện: \”Hóa ra chị không muốn để bọn họ biết? Em chỉ muốn nói cho bạn của em và bạn của chị về chuyện chúng ta ở bên nhau…\”
Lingling Kwong: \”Không phải tôi không muốn để bọn họ biết.\”
Sau một hồi im lặng, cô cười yếu ớt lắc đầu: \”Quên đi, như vậy cũng tốt.

Đường tình duyên thuận lợi thì phải thông báo cho bạn bè thân thích.\”
Orm tươi cười: \”Đúng thế.\”
Lingling Kwong nhìn nàng, lại nhớ tới trò đùa dai lén lút gọi điện thoại cho Pailin vừa nãy, không khỏi đưa tay véo mặt nàng: \”Em đó, nhìn bộ dạng hiền lành, ai mà ngờ lại làm ra chuyện thất đức.\”
Orm than thở: \”Chẳng phải lúc nãy chị cũng cười rất vui vẻ sao? Em là bạn của Pailin, em cười vì em mừng thay bạn mình.

Chị là bạn của Junji tổng, chị còn cười, rõ ràng người thất đức là chị mới đúng.\”
Lingling Kwong gắp một miếng trứng lớn nhét vào miệng Orm.
\”Khéo ăn khéo nói, còn biết ngụy biện.\” Cô nói.
Orm nuốt trứng gà, đáp lại:
\”Giả nhân giả nghĩa, bụng dạ xấu xa.\”
Lingling Kwong không nhịn được cười: \”Nếu nói như vậy, em là tiểu nhân, tôi là ngụy quân tử.

Vậy chúng ta là một đôi trời sinh rồi còn gì?\”
Orm cầm ly uống nước, lông mày hơi nhíu: \”Chị mới nhận ra chúng ta là một đôi trời sinh sao, vợ yêu thân mến?\”

Lingling Kwong cười cười lắc đầu, dáng vẻ không biết nên làm thế nào với nàng.
\”Hôm nay có kế hoạch gì không?\” Cô mở vỏ màn thầu, nhét trứng gà vào: \”Ở nhà chơi hay đi nơi khác?\”
Orm đẩy trứng gà tới gần chỗ Lingling Kwong để cô dễ gắp hơn.

\”Em có sắp xếp, chị đi theo em là được.\”
\”…!Được.\”
Khóe mắt Lingling Kwong cong nhẹ, cầm cái màn thầu trong tay.
\”Đều nghe lời…!vợ.\”

* * *
Giải quyết xong bữa sáng, buổi trưa Orm làm một bàn thức ăn rất phong phú.
Thịt heo xào ớt hiểm, cá chua ngọt, sườn xào tỏi.
Hai người ăn không hết, thức ăn thừa bỏ vào tủ lạnh, Orm nói buổi chiều về nhà có thể dùng canh nấu mì ăn.
Sau khi ăn xong, Orm dẫn xe đạp ra, để Lingling Kwong ngồi phía trước chở nàng.
Lingling Kwong khóa cửa, ngồi lên xe, hỏi: \”Đi đâu chứ?\”
Orm: \”Đầu tiên đi đến nhà hàng nhỏ hôm qua.\”
Lingling Kwong: \”Nhưng chúng ta vừa mới ăn cơm xong mà?\”
Orm cười nói: \”Không phải chị bảo muốn để người phục vụ kia biết chị là vợ em sao?\”
Lingling Kwong mím mím môi, khóe miệng có chút không tự chủ nở nụ cười, đạp xe đi.
Đáy lòng dâng lên từng trận ấm áp.
Giống như ánh mặt trời hôm nay.
Ấm áp, chan hòa, xán lạn.
Đến nhà hàng nhỏ hôm qua, Lingling Kwong ngồi trên xe, chờ ở cửa.
Orm nhảy xuống xe, bước vào trong, kéo người phục vụ hôm qua tới cửa, từ xa xa chỉ vào Lingling Kwong nói gì đó.
Không khó đoán, hẳn là đang nói – \”Đó là vợ tôi.\”
Người phục vụ che miệng ngạc nhiên, lập tức tươi cười, liên tục nói vài câu \”Chúc mừng\”.

Lingling Kwong rũ mắt, nhìn mặt đất nhàn nhạt cười.
Ánh nắng sưởi khiến lỗ tai ửng đỏ, sáng lên như quả mọng chín muồi.
Orm tạm biệt người phục vụ, trở lại yên sau, nói ra nơi đến tiếp theo:
\”Chúng ta đến chợ.\”
Lingling Kwong: \”Muốn mua đồ ăn?\”
Orm: \”Chị chạy đến đó là được.\”
Thế là Lingling Kwong lại chạy về hướng chợ đã đến hôm qua.
Đến chợ, Orm xuống xe, đi ở phía trước dẫn đường.
Nàng đi qua những gian hàng ven đường, các bác gái bán thức ăn thấy nàng, đều chủ động vẫy vẫy tay: \”Cô Sethratanapong lại tới mua đồ ăn sao? Tới đây tới đây, hôm nay vừa hay có thực phẩm mới.\”
Orm nói: \”Hôm nay không mua thức ăn, tôi chỉ dẫn vợ mình đi dạo.\”
Bác gái: \”Cô có vợ?\”
Orm kiêu ngạo thẳng lưng lên: \”Đúng vậy, bác xem.\” Nàng chỉ về phía Lingling Kwong đang dắt xe: \”Có phải rất xinh không?\”
Bác gái đánh giá Lingling Kwong, khen ngợi: \”Xinh thật đấy.\”
Orm cứ như vậy dắt theo Lingling Kwong đi đến từng gian hàng quen thuộc, đứng trước mặt các bác trai bác gái lần lượt giới thiệu với bọn họ, cô gái sau lưng là vợ nàng.
Tuy rằng nàng sống ở đây cả năm, nhưng trừ những lần đến bệnh viện khám bệnh như thường lệ, phạm vi hoạt động cơ bản đều không vượt quá nơi này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.