Đội cứu hộ mau chóng được cử xuống tìm kiếm nạn nhân, Lâm Yến cùng với Phạm Nghiên nghe tin đã vội vàng chạy tới. Vị nữ vương siết chặt tay thấp thỏm nhìn nơi vực sâu không thấy đáy, mà lòng nặng ngàn cân. Phạm Nghiên chỉ có thể lặng lẽ canh giữ bên cạnh Trần Mỹ Linh, người giờ đã chẳng còn biết gì nữa hết. Nàng cứ ngồi đó thẩn thờ, chiếc váy cưới vốn xinh đẹp giờ thành áo tang trắng. Trong đầu óc bây giờ chỉ toàn văng vẳng hàng ngàn câu hỏi tại sao????.
Quảng Linh Linh vốn dĩ là nữ chính, có hào quang bảo vệ sinh tử không lo. Có phải chăng là vì nàng, vì nàng làm trái đi định lí đó, nàng làm trái với số phận định sẵn. Chính nàng đã hại cô rồi, nàng hại chết người nàng yêu mất rồi. Xong rồi …. lại tự an ủi bản thân mình, nhất định sẽ có phép màu Quảng Linh Linh xảy ra , chị ấy là nữ chính mà …nhất định sẽ có phép màu xảy ra …, cái kết không phải như vậy,… nhất định không. Orm ngồi bệch dưới đất, trong miệng hết lầm bầm cái này cái kia mà người ngoài nghe không hiểu được, ánh mắt nàng lúc ảm đạm tối tăm, lúc lại như được thắp lên hy vọng mà sáng rực. Mọi người ở đó nhìn thấy cảnh này, chả ai kiềm nén được nước mắt chảy dài.
Mọi hy vọng bị tắt đi hoàn toàn, khi thi thể của Trần Khôn được mang lên đầu tiên, đã không còn nguyên vẹn được nữa. Hai cổ thi thể khác cũng đã bị phóng xạ ăn mòn gần phân nửa kia được xác định là của Trần lão tứ và Tống Liễn… Cuối cùng là thi thể được trùm khăn trắng muốt, nằm gọn trên cán cứu thương. Đội cứu hộ chỉ biết bất lực cuối đầu, thấy có lỗi với gia đình nạn nhân khôn xiết. Họ đã cố hết sức rồi, nhưng rất tiếc không ai may mắn cả và Quảng Linh Linh cũng như vậy.
Lâm Yến dường như không thể đứng vững được nữa, lảo đảo ngã ngồi xuống chiếc cán dài , tay run rẩy giở lên một góc chiếc khăn trắng. Vị nữ vương cao cao tại thượng ôm mặt khóc nức nở, khi thấy đứa em họ nằm đó, mà không còn hơi thở nữa. Phạm Nghiên vội vàng chạy đến đỡ Lâm Yến tựa vào người mình, nước mắt cũng theo đó chảy xuôi dòng không kiềm lại được. An An gào thét gọi Mami trong khi Trần Mỹ Ngọc cố gắng giữ chặt con bé, mặc kệ bé quơ quào làm trầy cả da mặt cũng không dám buông ra . Đường Ngôn xót xa nên giúp cô nàng giữ lấy đứa nhỏ này..
Chỉ có một người vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm thi thể ấy, Orm tự cười một mình. Nàng cho đây là một giấc mơ thôi, đúng vậy chỉ là mơ thôi, sáng mai thức dậy rồi người đó vẫn sẽ cười hôn lấy nàng vào buổi sáng. Sẽ vùi đầu vào ngực nàng mà làm ổ không chịu ra, sẽ mò mẫm khắp người mặc cho nàng la hét. Rõ ràng sáng nay người đó còn hứa sẽ về nhìn nàng mặc váy cưới mà, còn hứa sẽ khiến nàng trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời. Rõ ràng ngày đám cưới cả hai gần đến rồi mà, thiệp mời đều gửi đến quan khách , chữ viết trên thiệp đều chính tay cô nắn nót ghi ra mà. Vậy tại sao chứ, tại sao có thể nằm đó mà không lại đây với nàng khi nàng khóc.. chả phải trước giờ Quảng Linh Linh thương nàng nhất hay sao .
Chị ấy không có đi, nhất định là mọi người đang đùa với nàng rồi. Không được giỡn như vậy nàng không vui đâu, nàng phải vạch trần trò đùa dai này của chị ấy cho mà xem . Orm ráng gượng đứng dậy đi về phía đó, nhưng nàng không đứng được nỗi. Trần Khiêm thấy vậy muốn đở nàng nhưng Orm hất tay ra , mọi người đều là đồ xấu xa, hùa với chị ấy trêu đùa nàng. Ai cũng đứng về phe chị ấy , không ai nói thật cho nàng biết hết..