Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực – Chương 6: Cuộc làm ăn đầu tiên – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 9 lượt xem
  • 2 tháng trước
// qc

Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực - Chương 6: Cuộc làm ăn đầu tiên

\”Dư đại ca.\” Thường Hạo cơm nước xong xuôi, chùi miệng, chạy đến trước mặt Dư Thanh Trạch, ánh mắt long lanh nhìn hắn.

Dư Thanh Trạch hỏi: \”Có việc gì hả?\”

Thường Hạo gật đầu, đến lúc muốn mở miệng thì lại do dự.

Ầy? Thật là hiếm thấy, từ trước đến giờ bất cứ khi nào nhóc con này muốn nói thì sẽ nói ngay, vậy mà bây giờ lại do dự? Dư Thanh Trạch nhíu mày: \”Nói đi, có chuyện gì?\”

\”Chính là… Cái đó…\” Thường Hạo nghẹn đỏ mặt, nhóc cảm thấy da mặt của mình có hơi dày, nhưng không thể kiềm được nỗi khát vọng mãnh liệt trong lòng mình. Cuối cùng, nhóc hỏi: \”Dư đại ca, có phải ngươi biết võ không? Có thể dạy cho ta không?\”

Thì ra là việc này, Dư Thanh Trạch nhìn thân thể nhỏ gầy của Thường Hạo, nếu được rèn luyện, hẳn là có thể cao lên một chút.

Hắn gật đầu: \”Có thể, nhưng ta chỉ biết một chút thôi, chủ yếu là dùng để phòng thân.\”

\”Như vậy đã rất lợi hại rồi!\”

\”Sẽ rất vất vả nha.\”

\”Ta không sợ!\”

\”Vậy thì được.\”

\”Thật tốt quá!\” Nghe Dư Thanh Trạch đáp ứng, tiểu thiếu niên lập tức nhảy cẩn lên, vô cùng phấn khích nói: \”Chờ ta học xong, là có thể bảo hộ cho ca ca, bảo hộ cho gia gia!\”

Dư Thanh Trạch mỉm cười, thầm nghĩ ca của ngươi vốn không yếu, người bình thường không có ai đánh lại y. Chỉ là, tâm nguyện và ước mơ của tiểu thiếu niên tốt đẹp như vậy, đáng giá khen ngợi và ủng hộ.

Hai người ước định xong, một người vội lo chuyện trồng trọt, người còn lại lo chuyện giặt đồ. Xong xuôi, Dư Thanh Trạch bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch của mình.

\”Dư đại ca, ngươi đang làm gì vậy?\” Tâm nguyện đã thành, Thường Hạo tò mò nhìn tấm ván gỗ trên tay Dư Thanh Trạch, trên đó được vẽ rất nhiều đường cong, cũng có vài đường thẳng, trông như cái giá đỡ, không biết là cái gì.

Dư Thanh Trạch cười, học theo bộ dạng ra vẻ thần bí của Thường Hạo mà nói: \”Là đồ tốt, đợi ngày mai ngươi sẽ biết.\”

\”Hả? Thần bí như vậy à?\” Thường Hạo lại càng thêm tò mò, vò đầu bứt tai nhìn mấy cái đường cong màu đen kia, vô cùng muốn biết đó là gì.

Dư Thanh Trạch nghiêm túc gật đầu: \”Đúng vậy, rất thần bí.\”

Thường Hạo thật sự rất tò mò, nhưng không hỏi được gì, nhóc nghẹn chết mất.

Buổi tối, hai huynh đệ Thường Nhạc vẫn chưa về, Dư Thanh Trạch tắm xong, Thường gia gia đưa cho hắn một bộ y phục cũ của cha Thường Nhạc, hắn nhận lấy rồi mang đi giặt.

Từ lúc hắn xuyên qua cho đến nay, y phục và giày dép của hắn, tối hôm qua Thường Nhạc đã giúp hắn giặt. Giặt xong còn xếp lại ngay ngắn cho hắn, nhưng bởi vì quần áo của hắn rất kỳ lạ đối với người nơi này, nên hắn không định mặc nữa.

Hắn hỏi Thường gia gia về những nông cụ mà người dân ở đây thường dùng. Sau khi biết không có nông cụ nào tốt để tuốt thóc, nếu có rơm rạ còn sót lại, bọn họ sẽ dùng xẻng hất lên để gió thổi bay đi, tin này khiến cho hắn càng thêm nắm chắc ý tưởng trong đầu mình.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.