\”Namjoon, hãy cưới Minji đi\” – Lời nói nhẹ nhàng thoát ra từ miệng người anh lớn, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
\”Anh…nói cái gì thế?\” – Namjoon quay đầu, thô bạo đẩy bàn tay vẫn đang nắm chặt mình của Minji rồi bước đến trước mặt người kia. Jin bị điên rồi, chẳng phải mối quan hệ của hai người đang dần tốt đẹp hay sao? Hắn đang cố gắng vun đắp cho tình yêu của họ, còn anh lại thẳng tay đạp đổ nó. Trong một phút, Namjoon cầu mong đây chỉ là trò đùa.
\”Jin hyung, đùa không vui chút nào\” – Hoseok khoanh tay nói. Hết đến hai ông tướng kia, bây giờ còn thêm con người này. Cả hai đã xa nhau mười năm rồi, còn muốn dây dưa đến khi nào!
\”Anh không đùa. Hãy cưới Minji đi\” – Jin bình tĩnh nói, đoạn quay sang người vẫn đang bừng bừng phẫn nộ lặp lại.
Không khí trong phòng đột nhiên như giảm đến âm độ. Jimin và Woojin mở lớn mắt nhìn một Namjoon thường ngày vẫn tĩnh lặng hiền hòa giờ như biến thành ác quỷ. Hắn không đánh đập la hét, chỉ đứng lặng một chỗ nhưng sát khí tỏa ra khiến Jimin run sợ.
\”Anh nói gì kì thế? Namjoon và em đã đính hôn, cũng đã định ngày cưới rồi. Dĩ nhiên anh ấy sẽ đồng ý\” – Minji từ đâu bước đến, đứng chắn giữa hắn và anh. Nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cô, lòng Jin như quặn thắt.
Quyết định này không phải bồng bột hay ghen tuông nhất thời. Jin đã suy nghĩ rất nhiều kể từ khi gặp lại Minji, đã nhiều lần muốn mở miệng đề nghị với hắn chuyện này. Chỉ cần hắn cưới cô, Jungkook và Jimin sẽ có được hạnh phúc, ông Jeon cũng vì có con dâu danh gia vọng tộc mà nở mày nở mặt. Chỉ cần hắn cưới Minji, tương lai của Namjoon sẽ xán lạn hơn rất nhiều. Nếu như vậy, anh tự nguyện đánh đổi hạnh phúc của mình.
Namjoon tức giận đẩy cô ả sang một bên, định bụng muốn cùng anh hỏi rõ mọi chuyện thì bị Minji vòng tay ôm chặt.
\”Namjoonie, anh đã nói yêu em, cũng đã hứa sẽ cưới em rồi. Hai chúng ta đã đính hôn, anh không được nuốt lời đâu\” – Cô tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc, không ngừng lải nhải mấy lời hoang đường.
\”Chết tiệt!\” – Namjoon không nhịn được văng tục. Cô ta bị điên thì cũng đừng lôi hắn vào, đã chịu quá đủ rồi.
Đây là lần đầu thấy hắn mất kiểm soát như vậy, Jimin liếc nhìn Jungkook ý nói nên ngăn Namjoon lại, nhưng nhận lại được cái lắc đầu. Jungkook hiểu được cảm giác của anh trai hắn, nhưng chuyện của bản thân vẫn nên tự mình giải quyết.
\”Cô tránh ra!\” – Namjoon gằn giọng cảnh cáo, đưa tay muốn ngăn cản cái ôm chặt cứng của Minji.
\”KHÔNG, EM SẼ KHÔNG ĐI ĐÂU CẢ. EM SẼ Ở BÊN ANH, ANH CŨNG CHỈ ĐƯỢC Ở BÊN EM THÔI. KHÔNG ĐƯỢC PHÉP RỜI BỎ EM, KHÔNG ĐƯỢC PHÉP TỪ CHỐI EM, CHẲNG PHẢI ANH LUÔN NÓI YÊU EM SAO??\” – Cô ả càng ôm chặt hơn, cũng không vừa mà gào lên.
\”CÚT!\” – Lời nói của ả thành công đánh thức con quỷ trong hắn, Namjoon chẳng nề hà người này là ai, lập tức dùng sức tách ra hai tay đang ôm eo mình rồi ném sang một bên. Minji dù sao cũng chỉ là con gái, vì bị hắn ném mạnh mà cả đầu đập thẳng xuống sàn nhà.
\”MINJI!!!!!\” – Jin thấy máu rướm trên trán cô lập tức chạy lại, không quên ném cho hắn ánh mắt chán ghét.
Namjoon cười khẩy. Lại là ánh mắt ấy, cái ánh mắt suốt mười năm qua hắn không thể quên. Nó khiến trái tim đang dần lành lặn giờ đây bị xé toạc ra trăm nghìn mảnh. Kim Seokjin, anh còn muốn tàn nhẫn với em đến bao giờ!