\”Minnie, đi ngủ thôi\” – Jin tiến tới, khẽ vỗ vai Jimin nhắc nhở. Đã 1h sáng rồi, từ khi chuyển đến cậu chỉ ngồi ngốc một chỗ như vậy, ăn uống cũng không chịu, ngay đến Woojin cũng chẳng đoái hoài.
\”Hyung, mọi chuyện sẽ ổn thôi phải không?\” – Jimin đáp lại bằng một câu hỏi khác, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn ra màn đêm u buồn ngoài cửa sổ.
Jin siết chặt nắm đấm. Anh đã tự đi tìm câu trả lời cho câu hỏi rất lâu rồi, liệu nó có ổn không? Liệu rời xa người anh yêu thì em ấy sẽ hạnh phúc? Và liệu anh có hạnh phúc? Anh không biết, thực sự không biết. Anh hiểu tâm trạng lo lắng của Jimin hiện giờ, nhưng chỉ để cậu bớt lo mà anh phải nói dối.
\”Jungkook sẽ ổn thôi. Không hổ dữ nào ăn thịt con mình cả. Tin anh, đây là lựa chọn duy nhất\” – Jin đặt tay lên vai cậu nói.
Nghe được tên người yêu, Jimin nhanh chóng chuyển dời ánh mắt sang Jin như để chắc rằng anh không nói dối và nhận được cái gật đầu chắc nịch của đối phương. Cậu thả lỏng cơ thể, nghe theo lời Jin mà nhận lấy cốc sữa từ tay anh, ngoan ngoãn uống cạn.
\”Đi ngủ đi, Woojin vì đợi em mà cũng chưa ngủ đâu\” – Jin thúc giục lần nữa, kéo cậu đứng lên rồi ép người kia trở về phòng.
Jimin nhìn con trai đang ngoan ngoãn cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, bộ dạng giả vờ ngủ của nó làm cậu buồn cười. Khẽ nằm xuống bên cạnh, vén một ít chăn lên chui vào rồi ôm cứng Woojin. Vì còn nhỏ nên mùi Alpha của bé không nồng như Jungkook, nhưng Jimin cũng thoang thoảng ngửi thấy mùi cơ thể bé có phần giống hắn.
Woojin gần như ngay lập tức quay lại rồi ôm cứng lấy cậu, dụi đầu nhỏ vào ngực appa mình như muốn nói gì đó. Jimin là người lo lắng cho Jungkook hơn ai hết, nhưng cứ nhìn appa cả ngày ngồi ngốc một chỗ như vậy thật không nỡ. Điều duy nhất có thể làm bây giờ là an ủi appa mà thôi.
Jimin khẽ hôn lên tóc con trai, thở dài một hơi rồi nhắm mắt. Để có được sự an toàn cho hắn, cậu đã phải đánh đổi hạnh phúc cả bản thân và con trai, như vậy coi như xứng đáng đi.
Cậu không ngừng tự nhủ rằng bản thân sẽ vượt qua điều này. Hiện tại có Namjoon, Jin và cả Yoongi nữa. Cậu đã có nhiều bạn hơn, có nhiều người sẵn sàng giúp đỡ cậu hơn, vì vậy không được phép lo lắng, không được phép sợ hãi. Park Jimin cậu đã một mình nuôi nấng Woojin mười năm mà không có hắn, hiện tại cũng chỉ xem như trở về điểm xuất phát mà thôi.
———————————————–
Hoseok nhìn người vẫn đang ung dung ăn bánh ngọt uống cà phê kia thì nhíu mày.
\”Jimin đâu rồi?\” – Anh biết chắc chắn cậu biết tung tích của Jimin, nhưng lại ương bướng không chịu nói với mình.
\”Anh điều động bao người như vậy cũng không tìm được thì làm sao con người nhỏ bé là tôi lại biết?\” – Yoongi thản nhiên trả lời, lờ đi ánh mắt như muốn giết người kia của anh.
Hoseok bước nhanh lại, hai tay chống xuống thành ghế cậu đang ngồi, mặt cũng áp sát đến mức làm Yoongi giật mình mà phải lùi lại.
\”L-Làm gì thế hả?\”
\”Mau nói. Tôi không có nhiều thời gian với cậu\” – Anh lạnh lùng cố ngăn cảm giác khó chịu khi ngửi thấy mùi Omega thơm lành từ đối phương. Không thể phủ nhận nhưng từ sau khi xảy ra chuyện kia, mùi hương của cậu đặc biệt quyến rũ hơn hẳn.