Nghe thấy một câu không nhịn được kia của Tần Bất Đãi, sâu trong nội tâm Lâm Thu Thạch sinh ra cảm giác sởn tóc gáy, người trước mặt ngoài miệng dính đầy máu tươi, một đôi mắt trừng lớn phủ kín tơ máu đỏ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt kia bị mạnh mẽ đè nén xuống, làm cánh tay Lâm Thu Thạch nổi lên một tầng da gà, trực giác hắn vào lúc này gõ vang lên chuông cảnh báo — người trước mắt cực kỳ nguy hiểm.
Tần Bất Đãi chậm rãi tới gần Lâm Thu Thạch, bước chân cuối cùng ngừng ở trước mặt Lâm Thu Thạch, hắn ta chầm chậm gọi tên Lâm Thu Thạch, ngữ khí vừa dính vừa lạnh, mang theo một mùi vị mơ hồ không rõ.
Trong nháy mắt này Lâm Thu Thạch thậm chí là muốn xoay người chạy trốn, nhưng hắn lại cảm giác khoảnh khắc bản thân xoay người lộ ra phía sau lưng, sẽ có chuyện gì đó không thể khống chế xảy ra, vì thế ép buộc đè chặt ý định trốn tránh ở sâu trong nội tâm, nói: \”Tần Bất Đãi, anh không sao chứ?\”
Tần Bất Đãi lộ ra một nụ cười quái dị với Lâm Thu Thạch: \”Tôi không sao.\” Nụ cười này cười lên còn không bằng đừng cười, làm vẻ mặt của hắn ta càng thêm vặn vẹo.
Ngay ở thời điểm hai người giằng co, bên ngoài phòng bếp lại truyền đến giọng Trần Phi nghi hoặc: \”Hai người đang làm gì vậy?\”
Trần Phi duỗi tay mở công tác đèn trên vách tường, toàn bộ phòng bếp đều sáng lên, anh ta cũng thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt.
\”Tần Bất Đãi –\” Trần Phi nói, \”Cậu đang làm gì vậy?\” Ánh mắt anh ta chuyển qua những miếng thịt Tần Bất Đãi đã gặm, ngay sau khi hỏi ra vấn đề này, dường như anh ta đã hiểu rốt cuộc Tần Bất Đãi làm cái gì, ngữ khí anh ta hơi ngừng lại, \”Cậu vừa ra khỏi cửa à?\”
Tần Bất Đãi chậm rãi gật đầu.
\”Đói không?\” Ngữ khí Trần Phi rất bình tĩnh, như là hoàn toàn không có thắc mắc gì đối với cảnh tượng như vậy, \”Tôi làm cho cậu một ít đồ ăn.\”
Tần Bất Đãi không nói gì, xoay người đi mất.
Nhìn bóng dáng hắn ta, Trần Phi cũng không gọi lại, chỉ là khẽ thở dài một cái.
\”Rốt cuộc là chuyện như thế nào?\” Lâm Thu Thạch không có kinh nghiệm phong phú như Trần Phi, không thể lý giải Tần Bất Đãi rốt cuộc là bị làm sao, nói thật, nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Bất Đãi, hắn chỉ có thể nhớ tới những quái vật ở trong cửa.
\”Hẳn là hắn ta bị thế giới bên trong cánh cửa ảnh hưởng.\” Trần Phi đi đến bên cạnh tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một miếng bò bít tết, thật sự dự định làm bò bít tết cho Tần Bất Đãi ăn, \”Tinh thần con người rất yếu ớt, một khi đã chịu kích thích mãnh liệt, liền sẽ dễ dàng xuất hiện tình huống hỗn loạn.\” Anh ta nói xong lời này, lại nhìn Lâm Thu Thạch một cái, \”Không phải mỗi người đều có thể bình tĩnh tiếp thu giống như cậu.\”
Lâm Thu Thạch không biết nên nói cái gì.
\”Tình huống tệ nhất là người chết sạch, cửa với chìa khóa đều vẫn chưa xuất hiện.\” Trần Phi bật bếp, làm nóng dầu, bò bít tết ở trong chảo phát ra tiếng xèo xèo, \”Một mình bị nhốt ở trong cửa, không biết còn phải bị nhốt bao lâu……\” Giọng của anh ta càng ngày càng thấp.


