Kim Thái Hanh cùng gia đình kia ký hợp đồng thuê nhà một năm, hứa hẹn trong vòng một năm không tăng tiền thuê nhà, đem nhà của mình cho bọn họ thuê.
Đây là nhà của cha mẹ hắn, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ luyến tiếc, nhưng sau khi thật sự ký hợp đồng thuê nhà, hắn ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra… Ngôi nhà này thực sự không thích hợp cho người ở, nơi này có rất nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng cũng có những kỷ niệm làm cho hắn cảm thấy rất đau đớn.
Kiếp trước sau khi hắn mang theo em gái đến nơi này, cuộc sống vô cùng gian khổ, thường xuyên ăn không đủ no, càng đáng giận chính là, Kim Vinh Minh thường xuyên tới tìm phiền toái.
Khi đó thanh danh của hắn không tốt, người trong thôn đều cảm thấy hắn học hư, liền giúp Kim Vinh Minh dạy bảo hắn, hắn và em gái hắn không thể tránh khỏi gặp phải rất nhiều lời đồn nhảm.
Về sau, Kim Vinh Minh làm nhục em gái hắn, bị hắn tức giận giết chết…
Kim Thái Hanh đột nhiên phát hiện, không ở chỗ này thật ra rất tốt, nhưng chỗ ở tương lai, cần phải suy nghĩ thật kỹ.
\”Không thì các cháu vẫn nên ở lại nhà bác của cháu đi! Họ lấy tiền của cháu để mua nhà mới, bây giờ ngôi nhà cũ để cháu ở, đó là những thứ cháu nên nhận.\” Kim Vinh Ngọc nói.
Năm trăm tệ một tháng! Giá thuê cao như vậy khiến bà cũng muốn cho thuê nhà mình! Đương nhiên, bà cũng chỉ nghĩ tới mà thôi, bọn họ chỉ có một căn nhà, cũng không thể để người ngoài vào ở.
\”Không được, cháu vẫn nên thuê một chỗ ở đi.\” Kim Thái Hanh nói, nếu hắn ở trong căn phòng cũ của Kim gia, về sau mỗi ngày phải đối mặt với gia đình Khuất Quế Hương… Hắn không muốn trải qua cuộc sống ngày gà bay chó sủa mỗi ngày như vậy.
Hắn càng hy vọng Kim Đình sau này có thể vui vẻ, không nên bị những người này quấy rầy nữa.
\”Thuê nhà à…\” Kim Vinh Ngọc khẽ nhíu mày, là một người phụ nữ trung niên cao tuổi sinh ra ở nông thôn, trước kia bà chưa từng tiếp xúc với chuyện thuê nhà.
Kim Vinh Ngọc không biết nên đi đâu thuê nhà mới tốt, Kim Thái Hanh ngược lại biết.
Huyện Phúc Dương có rất nhiều nhà cũ, đều là ký túc xá nhân viên mấy chục năm trước, ví dụ như nhà Kim Vinh Minh, chính là ký túc xá công nhân của nhà máy phân bón, ngoài ra, ở huyện còn có nhà máy dệt, nhà máy giày da, nhà máy tơ tằm nên có rất nhiều ký túc xá công nhân của các nhà máy.
Ký túc xá nhân viên thời đó đều rất nhỏ, thậm chí nhà Kim Vinh Minh hai phòng một sảnh đã xem như lớn rồi, rất nhiều phòng chính là một phòng một sảnh.
Gia đình có con, một phòng một sảnh không đủ ở, mấy năm gần đây huyện thành đang phát triển, rất nhiều người liền mua nhà lớn hơn chuyển ra ngoài, mà lúc này, người ngoài đến huyện Phúc Dương làm việc, người cần thuê nhà ở, lại rất ít.
Huyện Phúc Dương hẳn là có rất nhiều phòng để trống, Kim Thái Hanh liền định thuê một căn nhà như vậy.
Kim Thái Hanh mang theo Kim Vinh Ngọc, đi vào những con hẻm nhỏ chỉ đủ một chiếc xe đạp đi qua trong khu phố cổ của huyện Phúc Dương.